TỔNG TÀI, SỦNG VỢ HÃY TIẾT CHẾ

Cổ tay gầy guộc của cô bị siết tới mức đỏ ửng, Cảnh Vận đau lòng thay dì nhỏ mà nói, "Ma Mi, ông này có phải là người xấu không?"



Khí chất lạnh lùng trên người của Dạ Đình Sâm tựa như sát thần (thần chết), làm cho bé sợ hãi không dám tới gần.



"Chú ấy chỉ là quá kích động thôi." Thanh Nhược nhớ tới bàn tay run rẩy và biểu cảm thất thố của y, "Nếu chú đó là người xấu, thì mẹ cũng sẽ không dẫn về nhà nha."



Sắc trời vẫn còn sớm, nên có rất ít người tới ăn sáng, Thanh Nhược bế Cảnh Vận đặt bé ngồi trên ghế, "Mẹ đi vệ sinh một chút, Vận nhi ngồi yên ở đây nhé, mẹ sẽ trở lại ngay."



Sau khi nhận được lời hứa của bé, Thanh Nhược mới cười nhẹ và sờ cái đầu nhỏ màu vàng kim của bé.



Trong phòng vệ sinh im ắng, Thanh Nhược chống tay lên bồn rửa mặt, mặt mày tái nhợt đi.



Lúc nãy, khi Dạ Đình Sâm vừa mở miệng nói ra, thì trong đầu của cô giống như muốn nổ tung, và thoát ra một câu.



"Thật dơ, ghê tởm."






Loading...



Đó là một giọng nói lãnh khốc vô tình, thậm chí còn mang theo hận ý, nó giống hệt giọng nói của người đàn ông đang ở nhà đó.



Chỉ khác là một cái bình tĩnh, một cái lại khát máu.



Thanh Nhược ôm ngực, đầu cô đau như bị búa nện vào, cô bị tra tấn đến hô hấp khó khăn đi, khóe mắt ẩn hiện nước mắt.



Cô cúi đầu thở dốc giống như con cá bị phơi khô, chính là bị dày dò và thống khổ.



Bên cạnh có người mở vòi nước ra, rồi lại tắt, im lặng một hồi lâu, nhưng người bên cạnh dường như vẫn chưa đi.



Hai mắt Thanh Nhược phiếm hồng nhìn vào gương.



Trong gương, bên cạnh là một người phụ nữ già nua với vẻ mặt rất lạ, bà ta cứ nhìn chằm chằm vào cô.



Thanh Nhược sửng sốt một chút mới quay đầu lại nhìn bà ta, "Xin lỗi, bà có chuyện gì sao?"



Hai mắt người phụ nữ mở to khiếp sợ, hình như tức giận trước thái độ xa lạ của cô, "Nhược Nhược, mẹ biết lúc trước là do mẹ đã sai, nhưng nhiều năm qua rồi, mẹ cũng bị gãy một chân, cuộc sống rất thảm, mẹ đã sớm trả hết nhưng gì mình thiếu rồi!"



Người đàn bà đó ăn mặt rách nát, hai chân một cao một thấp, đúng là như lời bà ta nói mất một chân.



Trong lòng Thanh Nhược hoảng loạn, dò hỏi, "Xin hỏi bà đây là..."



"Là mẹ đây mà, Nhược Nhược!" Lý Phinh thống khổ che hai mắt lại, "Con hận mẹ nhiều tới như vậy sao? Bốn năm rồi còn không chịu nhận mẹ, dù gì mẹ cũng sinh ra và nuôi con hơn hai mươi năm mà..."



"Mẹ?" Thanh Nhược ngạc nhiên kêu lên, ngơ ngác nhìn người đàn bà đang khóc.



Ngoại hình của cả hai gần như giống nhau, nếu nói là mẹ con thì cũng sẽ không có ai hoài nghi.






Cảnh Trường Bách từng nói qua, bắt cô không được tự mình thừa nhận là Thanh Nhược hoặc là Nhan Thanh Nhược.



Nhưng đây là mẹ của cô...



Suốt bốn năm qua, cô vẫn sống với ký ức trống rỗng, mà hôm nay mới có cơ duyên gặp lại, cô phải may mắn cỡ nào mới có thể gặp lại được chính người mẹ ruột của mình đây!



Thanh Nhược nghẹn ngào, chân tay luống cuống, "Mẹ, con không phải không muốn nhận lại người mà là do con bị mất trí nhớ, đều quên sạch tất cả mọi người..."



"Mất trí nhớ?" Lý Phinh ngẩng đầu lên, khóe mắt khô khốc không lấy một giọt nước mắt nào, "Con nói con quên hết tất cả mọi người, bao gồm cả mẹ sao?"



"Đúng vậy, con xin lỗi, mẹ." Trong mắt Thanh Nhược có vẻ khổ sở lại có chút vui mừng.



"Nhà con ở gần đây, mẹ có muốn tới đó với con không, cũng nên kể cho con chút việc, được không ạ?"



"Được, được..." Mắt Lý Phinh sáng lên, trong lòng liền hưng phấn.



Ai lại ngờ được con gái mình lại quên sạch hết chuyện xưa cơ chứ, mấy năm nay bà bị Dạ Đình Sâm làm cho thảm hại, bị y đánh phế một chân không nói, hết tiền cũng không biết hỏi ai, càng miễn bàn tới chuyện nhắc mình có một cô con gái ở Nhan gia.



Bà cũng từng có một lần hàm hồ nhắc tới, nói mình có một đứa con gái ở Nhan gia, rồi ngày hôm sau, bị hai người đàn ông to con xông vào nhà, không nói hai lời đã siết cổ và cắt nát đầu tóc của bà.



Con dao nhỏ sắc bén cứ quơ loạn trên đỉnh đầu, có mấy lần thân dao lạnh lẽo còn phát vào da đầu khiến bà sợ tới mức phát điên.



Từ đó về sau, bà thật sự không dám trái ý của Dạ Đình Sâm nữa.



Lý Phinh đi khập nghiễng theo bên cạnh Thanh Nhược, lặng lẽ đánh giá quần áo cô đang mặc.



Những nhà thiết kế thời trang tài giỏi sẽ rất giỏi trong việc phối quần áo, ngay cả khi bạn không thể nhìn ra thương hiệu họ đang mặc thì cũng cho rằng nó không hề rẻ.



Bà không biết cô con gái mất trí nhờ này có thể hiếu kính với bà bao nhiêu đây...



"Đứa bé ngồi ở chỗ kia là con gái Cảnh Vận của con."



Thanh Nhược do dự một chút vẫn dựa theo ý của Cảnh Trường Bách nói, ở trước mặt mẹ cô cũng xưng Cảnh Vận là con gái ruột của mình.



- ---



Editor: Alissa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi