Tại khu nhà ăn ở lầu một của khách sạn quốc Tế Hải Duyệt.
Ba người chuẩn bị tham gia cuộc thi tầm cỡ thế giới đang tập trung lại với nhau, Thụy Khắc lấy phiếu dự thi và nói cho mọi người biết quy tắc cuộc thi.
Người tham gia đến từ các nước khác nhau phải thông qua 200 đến 100 cuộc bình chọn sơ bộ trước khi chính thức tham gia cuộc thi lần này.
Nói cách khác, họ thấp nhất đã giành được vị trí thứ ba trong khu vực địa phương của mình, nhưng tới đây, họ lại chỉ là một giọt nước biển giữa biển người rộng lớn, vì tại đây có rất nhiều người tài và có thực lực.
"Hai ngày sau, mỗi em phải giao cho anh một tấm ảnh, đó là ảnh chụp tác phẩm sơ tuyển lần này của mình để anh gom lại nộp lên trên."
Ba cô gái lần lượt gật đầu, Thụy Khắc thở phào nhẹ nhõm cười nói, "Vậy thì, anh chúc ba em sẽ đắt thắng, oai phong lẫm liệt nhé!"
Top 2 Liz che miệng lại cười khẽ, "Thụy Khắc, anh nói cái gì vậy?"
"Ồ, là một ngôn ngữ rộng và tinh thâm đấy nhưng Ngải Duy hiểu được nha." Hắn nhướng mày và chớp mắt nhìn Thanh Nhược.
Thanh Nhược cười khẽ đáp lại, Liz nhìn cô với vẻ mặt ưu tư, "Ngải Duy, cuộc thi lần này có làm khó cho cô không?"
"Cô ấy vào bằng cách nào chẳng lẽ cô không biết sao?" Bella khoanh tay trước ngực, ngẩng cao đầu, "Nếu không phải mẹ tôi đưa cô ấy vào, thì sao cô ấy được tham gia thi đấu, mọi thứ cô ấy có đều là do may mắn thôi!"
"Không phải" Thanh Nhược quay đầu lại nhìn cô ta, "Công ty có rất nhiều người, nhưng Adela lại lựa chọn tôi, cuộc thi lần này rất quan trọng mà tổng giám đốc để ý tới tôi thì tất nhiên chị ấy chịu thừa nhận thực lực của tôi rồi."
Đôi mắt bình tĩnh của Thanh Nhược có chứa cảm giác áp bách, Bella mím chặt môi nhìn cô chằm chằm.
Liz ở bên cạnh hô một tiếng, "Ngải Duy..."
Từ khi vào công ty cho tới bây giờ, cô ấy thấy Thanh Nhược luôn tỏ ra mềm mỏng chưa bao giờ nổi giận với người khác, và không ai trong công ty dám đối đầu với Bella cả, bởi vì cô ta có ngôn từ sắc bén, khi nói chuyện với cô ta sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng hôm nay, một người trước nay luôn có gương mặt tươi cười lại muốn đối kháng với người có ngôn từ sắc bén ư.
Nên có thể hình dung được mức độ ảnh hưởng của nó tới hình ảnh của Thanh Nhược cỡ nào, ngay cả Thụy Khắc người luôn lịch sự cũng không thèm nói câu gì với Bella.
Thụy Khắc ở bên cạnh cười trấn an, "Tổng giám đốc Adela lựa chọn thì chúng ta hẳn là nên tin tưởng."
"Vậy thì rửa mắt mà chờ xem." Bella cứng mặt, đứng dậy rời đi, "Để tôi xem cô có bao nhiêu năng lực."
Bóng dáng lạnh băng của cô ta dần dần khuất xa, Liz liền kéo ống tay áo của Thanh Nhược, "Ngải Duy, cô làm sao vậy?"
"Cô ấy nói không đúng, tôi chỉ muốn sửa lại cho đúng." Thanh Nhược cười cười, đứng lên, "Tôi đi về trước đây, tác phẩm cũng cần phải có thời gian để chuẩn bị."
Bóng dáng mảnh khảng của cô gái rời khỏi khách sạn, rồi tự mình bắt một taxi về nhà.
Cô vốn không nên nói như thế với Bella, cô ta đã từng nói gây gắt hơn như thế với cô nhưng cô chưa từng phản bác qua, nhưng hôm nay, không biết vì sao trong lòng cô lại sinh ra xúc động như vậy nữa?
Xe chạy rất nhanh, thực mau đã đưa cô về tới nhà, Thanh Nhược lấy chìa khóa mở cửa, lúc sau, nhìn thấy trên sàn gỗ có hai người đang ngồi ở đó.
"Sao anh lại ở đây?"
"Đây là nhà của tôi mà." Nghiêm Thanh Minh hơi cười cười nhìn cô.
"Thế cho tôi sống ở đây cũng không phải lời nói ngoa, đúng không nhỉ?"
(Nói ngoa: nói phóng đại, xa sự thật.)
Thanh Nhược nhẹ nhàng đáp lại, đặt đồ xuống và tới ngồi cạnh hai người họ.
"Để tôi đoán xem" Nghiêm Thanh Minh chống cầm đánh giá cô từ trên xuống dưới, "Cô chắc là người tham gia cuộc thi thiết kế thời trang quốc tế, đúng không?"
"Sao anh biết được!" Thanh Nhược kinh ngạc mà nhìn hắn.
"Thật à?" Nghiêm Thanh Minh như phát hiện được một chuyện thú vị, trên khuôn mặt vừa kinh ngạc vừa hưng phấn.
Người từ nước ngoài tới còn ở khách sạn quốc tế Hải Duyệt thì hơn phân nửa đều là người tham gia thi đấu.
Hắn chỉ là suy đoán thôi, không ngờ lại là sự thật.
Dạ Đình Sâm à, anh có biết mình đã bỏ lỡ cái gì rồi không...
"Anh cũng như tôi ư?" Thanh Nhược nhướng mi, do dự nhìn hắn.
"Nhìn tôi giống sao?" Nghiêm Thanh Minh ngả người ra sau, lộ ra vẻ quyến rũ không thể từ chối.
Thanh Nhược thấy hắn không có ý định nói ra, lúc sau còn trêu đùa thần bí nói, "Sau này, cô sẽ biết thôi."
Hắn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô một cái, "Đêm mai có buổi tiệc từ thiện, cô có thể làm bạn nữ đồng hành đi với tôi không?"
"Đây là yêu cầu thứ nhất của anh sao?"
"Đây không phải yêu cầu." Nghiêm Thanh Minh ranh mãnh nhìn cô, "Đây là thỉnh cầu, muốn đi hay không tùy cô đấy."