TỔNG TÀI SỦNG VỢ, XIN TIẾT CHẾ!




Phù hợp?Phù hợp cái gì?Nhan Thanh Nhược nắm chặt góc áo, và một ý nghĩ khủng khiếp lóe lên trong đầu cô."Dạ Đình Sâm, anh rốt cuộc có phải là con người hay không? Anh biết Thanh Nhược đã trả cho anh biết bao nhiêu cái giá không? Bây giờ anh còn muốn cô ấy hiến thận để ghép cho Nhan Chỉ Yên?"Cảnh Trường Bách đi lấy thuốc an thai cho Nhan Thanh Nhược, trở lại đúng lúc nghe Dạ Đình Sâm ngạo mạn nói.Cô ấy cười nhếch nửa miệng, mắt mông lung nhìn giữa Dạ Đình Sâm và Cảnh Trường Bách, trong nháy mắt não cô như bị ngắt mạch, thậm chí cô không biết mình nên nói cái gì vào lúc này.Nguyên lai khiến Dạ Đình Sâm vội vàng chạy tới đây chỉ là vì muốn cô giao quả thận phù hợp với Nhan Chỉ Yên."Đau lòng à?""Cảnh Trường Bách, tôi không ngại nhắc nhở anh một câu, cho tới tận bây giờ thì Nhan Thanh Nhược vẫn là vợ của tôi, như thế nào, bác sĩ Dạ muốn nhúng tay vào chuyện gia đình tôi ư?"Dạ Đình Sâm nghiêng người liếc Cảnh Trường Bách một cái, ánh mắt truyền tới tín hiệu nguy hiểm."Tôi không đi." Giọng nói của Nhan Thanh Nhược ảo não và yếu ớt nhưng ngữ khí lại rất kiên định.Những lời này truyền vào tai của Dạ Đình Sâm, vô hình trung dấy lên sự tức giận của y."Không đi? Cô nghĩ mình có quyền từ chối sao?" Ánh mắt người đàn ông co rút lại, giọng anh ta đề cao lên vài đề - xi - ben, theo một phản xạ tự nhiên nó khiến cô run lên, còn chưa phản ứng lại, thì bốn bảo tiêu ngoài cửa đã tiến vào.Cảnh Trường Bách thấy thế muốn đi đỡ Nhan Thanh Nhược, còn chưa đi được nửa bước đã bị hai người bảo tiêu vạm vỡ đè lại vai."Dạ Đình Sâm, có phải anh điên rồi không!" Cảnh Trường Bách bị đè lại, cánh tay hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích được, hai tròng mắt của anh như muốn rỉ ra máu, nhìn hai bảo tiêu kéo tay của Nhan Thanh Nhược, đem cô kéo đi ra ngoài.Dạ Đình Sâm ngoái đầu lại nhìn anh, y hơi nheo nheo lại con mắt, thấp giọng cảnh cáo, "Bác sĩ Cảnh, thân là bác sĩ nội khoa, anh tốt nhất chỉ cần thực hiện tốt ca mổ của mình thôi, nguồn thận từ đâu ra thì anh không đủ tư cách nhúng tay vào."Dụng cụ lạnh băng, kề sát vào cô, hơi lạnh xuyên thấu qua lớp áo mỏng, cô nhắm chặt mắt lại, những cảnh tượng thoáng hiện lên trong đại não, mấy tháng trước, cô cũng nằm ở chỗ này một lần, chỉ khác ở chỗ, lúc ấy nội tâm của cô tràn ngập hy vọng.Nghe thấy bên người không có động tĩnh gì, lông mi Nhan Thanh Nhược run lên hai cái rồi chậm rãi mở mắt, lúc này, hai tay cô đang buột hai bên giường sắt, cổ tay bị buột chặt, cô nhẹ nhàng cử động thử liền cảm giác được lớp da của mình giống như bị mài, đau đớn như bị kim châm.Cho tới bây giờ, Dạ Đình Sâm vẫn dùng lời nói nhục nhã cô."Xem ra một cô gái ngoài giá thú như cô vẫn còn tác dụng, tỷ lệ thành công tương thích là 98%" Dạ Đình Sâm không biết từ khi nào đã đứng ở bên người cô, và đọc báo cáo hai lần, rồi thuận tay ném lên trên người Nhan Thanh Nhược.Trên mặt y không có ý cười nhưng trong giọng nói lại dào dạt vài phần.Đôi mắt sáng như gương của Nhan Thanh Nhược xoay chuyển, không đáp lại."Không có gì muốn nói sao?" Dạ Đình Sâm kéo một cái ghế dựa lại cạnh giường, ngồi xuống, giọng nói có vài phần nhu hoà.Đáp lại y, vẫn là sự im lặng."Vậy thì để tôi nói, tôi đã đặt mua thận của cô rồi, tôi có thể trả cho cô cái giá gấp một trăm lần giá của thị trường, hoặc là, cô có thể tự định giá."Dạ Đình Sâm cố ý hạ giọng, như thể y đang đàm phán trên thương trường, y đưa ra những điều khoản của riêng mình.Rốt cuộc, thứ mà Dạ Đình Sâm không thiếu nhất chính là tiền, còn Nhan Thanh Nhược là một kẻ có tính cách hám lợi, nên dùng tiền để giao dịch là thích hợp nhất."Tôi không bán." Nhan Thanh Nhược mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm trần nhà, giọng điệu lạnh lùng và dứt khoát."Lúc đầu cô vì tiền mà bán thận không thành công, bây giờ tôi cho cô một cơ hội cô lại không muốn? Nghĩ thoáng một chút đi, tùy cô định giá, bán cho tôi là lựa chọn tốt nhất." Giọng nói của người đàn ông lộ ra chút bực bội, nhưng vẫn cố nén tính khí để nói chuyện với cô.___Editor: Alissa (1.3.2021) tại Việt Nam Overnight truyện.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi