TỔNG TÀI TẠI THƯỢNG: KIỀU THÊ MANG CON BỎ TRỐN


Dưới sự trợ giúp của Dương Chính Hàng, cô cuối cùng đã quay về được phòng bệnh, nhảy nhót cả một hồi lâu khiến cả người mệt nhừ, không nói nhiều, Tô Anh Thư liền tìm một tư thế thoải mái, lăn luôn ra giường.
Chợt cô nhận ra chỗ này còn người ngoài, ho nhẹ mấy cái tránh ngại ngùng, Tô Anh Thư ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường, chỉnh lại tư thế cho đoan trang hơn:
- Hôm nay làm phiền anh quá, cảm ơn anh, Dương tiên sinh!
Vốn tưởng rằng sau khi cô cảm ơn, Dương Chính Hàng sẽ thức thời mà rời đi, nhưng không anh ta lại ngang nhiên kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.

Một màn này khiến Tô Anh Thư hoang mang, anh ta không phải nói đến thăm bạn sao?
Cô vừa mệt vừa khó hiểu hỏi:
- Dương tiên sinh không đi thăm bạn sao?
Đối diện với ánh mắt dò hỏi của cô, Dương Chính Hàng lười biếng dựa lưng vào ghế, giọng điệu vô cùng tự nhiên:
- Tôi quên mất là bạn của mình vừa xuất viện hôm qua, thôi thì thăm Tô tiểu thư luôn cũng được.
Mô phật?
Tô Anh Thư nghiến răng, cô cảm thấy tên đàn ông này nhất định là có vấn đề về thần kinh, bạn anh ta ra viện lúc nào cũng không biết, đã vậy còn tỏ ra cao thượng tới thăm bệnh cô.

- Dương tiên sinh quả nhiên là một người bạn tốt, tôi thấy bạn của anh thật "may mắn" vì có một người bạn tuyệt vời đến như vậy.
Hai chữ "may mắn" được cô nhấn nhá một cách vô cùng rõ ràng, chỉ có người điếc mới không nghe ra ấn ý ở trong đó.
Nhưng cô không ngờ được rằng Dương Chính Hàng chính là một tên điếc...
- Tôi cũng cảm thấy vậy nên Tô tiểu thư nhớ trân trọng người bạn tốt như tôi.
- Ha ha...
Tô Anh Thư cười phụ họa theo, kẻ mặt dày như thế này cô lần đầu gặp qua, quả nhiên là sếp lớn, da mặt dày không ai sánh bằng.
Chỉ có điều, gần đây mối quan hệ giữa cô với Chu Hứa Văn mãi mới tốt hơn, cô không muốn công sức của mình bị đổ xuống sông xuống biển, vội cười cười tiễn khách trước khi anh quay lại:
- Thật ngại quá, nếu còn sớm tôi thì cũng đón tiếp Dương tiên sinh nhưng hiện tại cũng đã khuya rồi, tôi lại là người đã có chồng nên không tiện cho lắm, mong anh hiểu cho.
- Ồ? Tình cảm giữa Tô tiểu thư cùng Chu tổng thật tốt.
Tô Anh Thư nhíu mày, anh ta đang châm chọc cô về tờ báo lần trước.

Mặc dù tin tức trên đó đã bị đám nhà báo phóng đại lên nhiều lần nhưng không thể phủ nhận được rằng, Chu Hứa Văn quả thực bị cô gái kia hút hồn bởi có gương mặt giống với Hạ Tố Ninh đã mất.
- Anh...
Lời của cô còn chưa kịp nói ra đã bị một giọng nói đanh thép khác chen vào.
- Chủ tịch Dương dường như rất quan tâm tới đời sống tình cảm của vợ chồng tôi?
Không cần nhìn Tô Anh Thư cũng đoán được chủ nhận của giọng nói này là ai.

Ngoài cửa, Chu Hứa Văn đi phía trước, theo sau là Giang Văn, thư ký riêng của anh.
Nhìn gương mặt tối sầm lại, không mấy vui vẻ của anh, Tô Anh Thư liền đoán được hai người đàn ông này không chung chí hướng, tám phần là kẻ địch, trong lòng thầm cầu nguyện cho bản thân vượt qua kiếp nạn này.
- Chỉ là tình cờ thấy được một vài tin tức trên báo nên tôi có chút tò mò, khiến Chu tổng chê cười rồi.
Mẹ kiếp, nhìn cái dáng vẻ gợi đòn của Dương Chính Hàng, cô hận không thể đá văng anh ta ra bên ngoài, tới lúc này rồi còn chê chuyện chưa đủ lớn sao?
Chu Hứa Văn liếc nhìn anh ta, kế đó bước nhanh tới bên cạnh cô, như một thói quen ngồi xuống bên mép giường, tay phải vòng qua ôm lấy vai cô, nở một nụ cười không mấy thân thiện với Dương Chính Hàng:

- Lẽ nào chủ tịch Dương không biết, cánh nhà báo thích nhất chính là thêm mắm, thêm muối vào chuyện của nhà người khác.
Là một diễn viên gà mờ với thâm niên hơn hai năm, Tô Anh Thư nhanh chóng hiểu ý, anh đang muốn đập tan suy nghĩ vớ vẩn của Dương Chính Hàng về mối quan hệ giữa hai vợ chồng bọn họ, do đó cô nhanh chóng phối hợp, cả người dựa vào ngực anh, diễn cảnh một cặp vợ chồng ân ái.
- Đúng vậy đó Dương tiên sinh, mấy tờ báo lá cải đó không đáng tin đâu.
Dương Chính Hàng nâng mày, tuy gương mặt không đổi sắc nhưng trong đôi mắt có hơi gợn sóng, anh ta nở một nụ cười quái dị:
- Vậy sao? Thế mà lần trước Tô tiểu thư lại nói...
- Dương tiên sinh, cũng không còn sớm nữa, anh mau về đi thôi.
Tô Anh Thư nhanh chóng chặn họng Dương Chính Hàng lại, cô không phải đứa ngốc, cô đương nhiên biết anh ta chuẩn bị nói đến chuyện lần trước cô ở nhà anh ta diễn cảnh kiều thê bị chồng vứt bỏ.

Lúc đấy, cô đúng là giận quá hóa rồ nên mới làm vậy trước mặt người ngoài.
Dương Chính Hàng liếc nhìn cô, nở một nụ cười mờ ám:
- Tô tiểu thư tại sao lại vội vã đuổi người vậy?
Nhịn, nhịn, phải nhịn xuống, Tô Anh Thư thầm tự nhủ trong lòng như vậy.

Nếu không phải Dương Chính Hàng là ông chủ lớn, cô nhất định sẽ băm anh ta ra làm nhiều mảnh.
Không chỉ có cô mà sắc mặt của Chu Hứa Văn cũng không được tốt cho lắm, bàn tay đặt trên vai Tô Anh Thư siết lại như sắp bóp nát vai cô.


Kế tiếp, anh trầm giọng nói:
- Chủ tịch Dương mới về nước nên chắc chưa biết, cuộc sống ở trong nước không phóng khoáng được như ở Mỹ.
Tức giận! Tên mặt lạnh Chu Hứa Văn chuẩn bị nổi giận rồi.

Gương mặt của Tô Anh Thư tối lại, cô sao lại kết giao phải loại bạn bè như Dương Chính Hàng chứ.
- Nếu vậy thì tôi cũng không làm phiền hai vị ân ái nữa, có dịp sẽ mời cơm để tại lỗi với Chu tổng và Chu phu nhân sau.
Dứt lời, Dương Chính Hàng đột nhiên đứng dậy xoay người đi ra ngoài, trước khi rời đi anh ta còn đặc biệt quay đầu lại nhìn về phía cô, trong ánh mắt đó có gì đấy rất kì lạ.
Tô Anh Thư ngẩn người, cảm thấy anh ta đang chán ghét mình?
- Tô Anh Thư!
m thanh vang lên trên đỉnh đầu Tô Anh Thư, cô cảm nhận được cơn thịnh nộ của chủ nhân giọng nói này..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi