TỔNG TÀI TẠI THƯỢNG: KIỀU THÊ MANG CON BỎ TRỐN


Trong phòng khách nhà họ Chu, Chu lão phu nhân ngồi ở chính giữa, hai bên là Mộc Tố Tố và Chu Hạn, ở phía đối diện là Chu Hứa Văn và Tô Anh Thư, hiếm khi có dịp cả nhà có thể tụ tập đông đủ nên Chu lão phu nhân hạ lệnh cho tất cả mọi người phải ngồi lại, uống trà tán gẫu.

Chẳng qua, tán gẫu thì chưa thấy đâu nhưng cơm chó thì cả một rổ, Chu lão phu nhân nhìn đứa cháu trai chẳng mấy khi thể hiện tình cảm với ai, nay lại đột nhiên bám dính cháu dâu có chút rợn người, lo lắng quay sang Chu Hạn hỏi chuyện:
- Con trai con, nó không có vấn đề đấy chứ? Mẹ cứ thấy thằng bé nó lạ lạ sao ấy.

Không chỉ riêng gì Chu lão phu nhân mà Chu Hạn cũng cảm thấy vậy, tuy bọn họ luôn mong muốn Chu Hứa Văn và Tô Anh Thư vợ chồng hòa thuận, yêu thương nhau nhưng thế này cũng hơi thái quá rồi.

Chu Hạn nhìn đôi trai gái kia, thành thật trả lời Chu lão phu nhân:
- Con cũng thấy chúng nó có hơi bất thường.

Trái ngược với Chu lão phu nhân và Chu Hạn, Mộc Tố Tố thấy cảnh con dâu cùng con trai ân ái lại vô cùng vui vẻ, hào hứng nói:
- Con thấy là chúng nó đã trải qua hoạn nạn nên càng trân trọng nhau hơn, hai người đừng suy diễn linh tinh nữa, để Anh Thư biết nó lại buồn.


Cùng lúc đó ở bên này, Tô Anh Thư quan sát thấy ba vị trưởng bối nhà họ Chu cứ nhìn về phía cô, thì thầm to nhỏ gì đó, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng, lẽ nào họ đã nhìn ra cô với Chu Hứa Văn đang diễn kịch?
Tô Anh Thư kéo kéo tay áo Chu Hứa Văn, nói nhỏ:
- Hình như bà nội và cha mẹ phát hiện ra chúng ta diễn kịch rồi.

Chu Hứa Văn nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống cô gái ở trong ngực với vẻ mặt "cô bị thần kinh à?".

- Hử?
- Hử cái đầu ở nhà anh, còn không phải tại anh hôm nay diễn kịch ô dề quá à.

Tô Anh Thư bị cái phong thái bình chân như vại của Chu Hứa Văn chọc cho tức đến choáng váng đầu óc, cái tên này chẳng hiểu tình hình gì cả, cứ như anh, nước đến chân mới nhảy thì cô chết đuối từ lâu rồi.

Chu Hứa Văn nghe xong liền bật cười, liếc mắt nhìn sang ba vị trưởng bối Chu gia, anh còn không hiểu bà nội anh chắc, bình tĩnh ôm Tô Anh Thư vào lòng, cao giọng nói:
- Bà nội không thích vợ chồng con như thế này sao?
Tô Anh Thư ở trong ngực Chu Hứa Văn trợn tròn mắt, há mồm.

Đệch mợ, không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng đội ngu như heo!
Chu lão phu nhân đang nghĩ xấu cho cháu trai, tự nhiên bị Chu Hứa Văn gọi tên có hơi chột dạ, nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại bình tĩnh.

- Cháu nói cái gì vậy, hai đứa yêu thương nhau là tốt, bà nội mong còn chẳng kịp, không thích ở chỗ nào.

Mộc Tố Tố thấy con trai dính chặt con dâu như một chú cún con, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này để trêu chọc Chu Hứa Văn:
- Con trai, đừng ôm chặt vợ như vậy, mẹ thấy vợ con sắp bị con ôm đến nghẹt thở rồi đấy.

Lời này vừa nói ra, bầu không khí trong phòng khách trở nên quỷ dị, mọi người nhìn nhau sau đó không hẹn mà cười một cách kì lạ.


Chu Hạn lấy phong thái của vị trụ cột chính trong nhà, gật gù nói:
- Mẹ con nói không sai, Hứa Văn, con tiết chế lại, không vợ con bỏ chạy mất thì không ai đi tìm cho con được đâu.

Tô Anh Thư kho sặc sụa, tình hình này không giống cô dự đoán cho lắm?
Ngẩng đầu lên nhìn Chu Hứa Văn thì trùng hợp bắt gặp ánh mắt gian xảo của anh, mẹ nó, đúng là con cáo già đã tu luyện thành tinh, mọi chuyện đều nằm trong dự tính của anh.

Chu Hứa Văn thản nhiên tựa cằm lên vai của Tô Anh Thư, cong môi cười:
- Vợ con còn chưa chê, mọi người cứ lo lắng thay làm gì.

Trở thành tâm điểm bị cả nhà nhìn chăm chú, trong lòng Tô Anh Thư không khỏi run rẩy, với trình độ của cô thì tu luyện thêm chục năm nữa cũng không đấu lại con cáo già Chu Hứa Văn.

Tô Anh Thư cười gượng, miễn cưỡng nói:
- Con thấy anh ấy như vậy cũng rất đáng yêu.

Phụt! Chu Hạn suýt phụt nước trà ra bên ngoài, kế đó không nhịn được mà cười phá lên.

- Ha ha,! nó! nó mà đáng yêu sao?

Chu lão phu nhân bình thường luôn giữ gìn phong thái của một phu nhân nhà quyền cũng phải cười thành tiếng:
- Đúng, đúng là rất đáng yêu.

Người thể hiện thái quá nhất có lẽ là Mộc Tố Tố, bà làm mẹ của Chu Hứa Văn đã hơn hai chục năm, đây lần đầu tiên có người khen con trai bà đáng yêu chứ không phải thông minh, trưởng thành hay một tính từ nào khác, cảm giác này thật kì lạ.

- Con trai yêu dấu, cuối cùng mẹ con cũng đợi được đến ngày này, mẹ thật hối hận không để con cưới vợ sớm hơn, cái dáng vẻ "đáng yêu" của con vô cùng hiếm có, khó tìm đấy.

Mặc dù giọng điệu mang khuynh hướng trêu đùa nhưng thực chất Mộc Tố Tố rất vui mừng, Chu Hứa Văn hồi nhỏ tuy rất hoạt bát nhưng bắt anh thể hiện tình cảm ra bên ngoài thì rất khó, rồi cả vụ tai nạn kia nữa, con trai bà như thể biến thành một người mất hồn, sống một cách vô cảm.

Mấy năm qua ở trước mặt bà, con trai và con dâu tuy luôn tình tứ, nhưng Mộc Tố Tố là ai, bà rất tinh ranh, chỉ cần quan sát một vài lần là bà liền nhận ra giữa hai đứa chúng nó vẫn còn một bức tường vô hình chưa thể vượt qua, thế nhưng lần này không giống vậy, con trai và con dâu bà thể hiện tình cảm vô cùng tự nhiên và thoải mái.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi