TỔNG TÀI TÀN KHỐC ĐOẠT ÁI


Lôi Triệt cứ im lặng như thế, chẳng lên tiếng, cũng không hề quát nạt…Sau khi nghe toàn bộ lý do của cô, hắn chỉ như một bức tượng, sừng sững án ngữ trước cơ thể nhỏ bé của cô, không phản ứng, không động cựa…
Chỉ có tiếng thở mạnh đầy kiềm chế của hắn…
Còn Giai Kỳ thì lại không dám ngước mắt lên để nhìn Lôi Triệt, cô biết chắc chắn là mình đã làm cho hắn điên lên rồi! Và cho dù hắn có yêu cô tới mức nào đi nữa….nhưng mà nếu như chạm tới ngưỡng giới hạn của mình….thì chắc chắn cô cũng sẽ bị ăn mắng như thường thôi!
Thậm chí….có khi còn bị ăn đòn nữa ấy!
Nghĩ tới đó, Giai Kỳ mím chặt môi lại, gương mặt càng cúi càng thấp…
Nhưng làm sao mà tránh mãi ánh mắt của hắn được…
Chiếc cằm của Giai Kỳ bị ngón tay mạnh mẽ như thép nguội của Lôi Triệt tóm lấy…
Nếu bây giờ hỏi cô có đau không, thì chắc chán là đau!
Nhưng nếu hỏi cô có dám quẫy ra không thì…
Nhìn vào lòng mắt đen thẫm ấy, đường gân nổi trên thái dương ấy, quai hàm siết chặt lại ấy của Lôi Triệt….thì cô không chắc liệu nếu như mình quẫy ra thì còn có thể sống tiếp được hay không?
_ Em nói…em làm ra tất cả điều này…vì em muốn tôi bỏ em?
Giai Kỳ mím chặt môi lại, nuốt khẽ trong cổ họng, len lén lắc đầu…
Lôi Triệt tức giận đến mức không thể thở được, hắn nhìn quanh quất trong phòng cố gắng để bình tĩnh, và khi hắn chẳng còn làm cách nào để kìm cơn tức giận này xuống được nữa…một nụ cười bật ra khỏi hàm răng đang nghiến chặt của hắn…
_ Em nói em vì ân hận, vì xấu hổ, vì cảm thấy không xứng đáng với tình yêu của tôi mà em thà rằng không nói chuyện với tôi trong ba năm – ba năm đằng đẵng để chờ một ngày tôi bỏ em sao?1
Câu hỏi của Lôi Triệt đay nghiến vang lên, khiến cho Giai Kỳ cắn chặt môi mình…
Lúc đó cô đã nghĩ đây là cách hoàn hảo nhất, cô chẳng cách nào trả nợ cho hắn bằng việc bỏ đi….nhưng bây giờ khi chuyện này được thuật lại qua giọng nói đầy tức giận lẫn mỉa mai của Lôi Triệt, sao cô lại cảm thấy đây là một chuyện ngu ngốc nhất trên đời như vậy nhỉ?
_ Em thà để cho tôi đau khổ, cay đắng và ân hận suốt ba năm, sống trong sự dằn vặt rằng em giận dỗi tôi, thậm chí là căm hận tôi vì lỗi lầm của tôi, vì sự cố chấp của tôi….còn hơn cùng tôi xoa dịu nỗi đau sao? Em làm sao vậy? GIAI NHI!
Tiếng quát của Lôi Triệt như thể xuyên thủng trần nhà, khiến cho trái tim của Giai Kỳ nhói lên trong lồng ngực…Trống ngực cô đập liên tục, đôi môi cô run rẩy…cô lắc đầu, vội vã nói…
_ Em….em không nghĩ….là anh yêu em tới thế!
_ EM….!
Lôi Triệt quát ầm lên, nhưng nhìn gương mặt sợ sệt của cô, cuối cùng thì hắn lại phải kìm lại…
Nhưng mà hắn vẫn còn giận lắm! Giận thật sự!
Suốt ba năm! Suốt ba năm cô không nói với hắn một lời nào và nuôi ý định để hắn chán ghét cô rồi bỏ cô để đi tìm hạnh phúc khác! Cô mất trí rồi!
_ Thế tại sao em không im lặng luôn đi? Em biến thành con hến suốt phần đời còn lại đi, tự nhiên bây giờ em nói ra làm gì? HẢ?
_ Tại….tại em thấy….thấy….em….em….

Giai Kỳ sợ tới mức hoảng loạn, cô biết mình đã phạm một sai lầm chết người rồi….Cô cũng không thể giải thích với Lôi Triệt rằng do cô tội nghiệp Alsou, cô nhìn thấy trong cô gái nhỏ đó, sự khao khát làm mẹ mãnh liệt, như cô từng có…
Nước mắt âng ấng dâng lên, Giai Kỳ vụn vỡ nhìn Lôi Triệt, run rẩy nói…
_ Em…xin lỗi…!
Lồng ngực vạm vỡ của Lôi Triệt phập phồng lên vì nhịp thở mạnh mẽ điên cuồng, nhưng những giọt nước mắt của cô vừa rơi xuống, hắn lại ỉu xìu như phồng tôm nhúng nước….

Rút cuộc đứng trước người phụ nữ này, hắn vẫn là thua một cách thảm bại!

Vòng tay rộng lớn ôm chặt lấy cô vào lòng, Lôi Triệt thở dài, dịu dàng dỗ dành…
_ Được rồi! Đừng khóc nữa! Anh đây rồi!
_ Em xin lỗi….em không cố ý….Anh cũng biết….em ngu ngốc mà!
Giai Kỳ níu lấy áo hắn, thổn thức khóc…Lôi Triệt thở dài, bàn tay dịu dàng vỗ về tấm lưng cô, nhẹ giọng an ủi.

_ Thôi nào….anh đáng ra không nên to tiếng với em! Được rồi đừng khóc nữa! Anh không giận nữa…được chưa?
Giai Kỳ ôm chặt lấy Lôi Triệt, nép vào lòng hắn như một con mèo nhỏ.

Lôi Triệt vững vàng mạnh mẽ như thế, nhưng lại thua trước một cô gái nhỏ bé như Giai Kỳ…
Mỗi lần cô khóc, là bao nhiêu dũng khí của hắn bị nước mắt của cô cuốn trôi hết…
_ Em xin lỗi!
Giai Kỳ rưng rưng thì thầm với hắn, nhưng Lôi Triệt lại lắc đầu, nhẹ giọng dỗ dành:
_ Không! Lỗi của anh!
Bàn tay của hắn dịu dàng nâng gương mặt cô lên, ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt ứa ra trên khóe mi cô…
Ánh mắt quá mức dịu dàng, giọng nói quá mức êm ả, đầu ngón tay lau đi nỗi buồn quá mức nhẹ nhàng….

_ Bất luận là chuyện gì xảy ra đi nữa…nếu em khóc….thì đều là lỗi của anh!1
_ Triệt!
Giai Kỳ níu lấy cổ áo hắn, lần đầu tiên trong đời, cô vội vã hôn hắn…
Nụ hôn bất ngờ, khiến cho trái tim Lôi Triệt lạc nhịp…
Nhưng rất nhanh, hắn ôm chặt lấy cô, cướp lại thế chủ động, chìm sâu vào nụ hôn của cô…
Nụ hôn khát kháo cháy bỏng, chẳng còn giận hờn hay lo lắng, chỉ còn yêu thương đầy ăm ắp của hai người dành cho nhau…
Bỗng nhiên đôi mắt của Giai Kỳ mờ choàng ra, những ngón tay cô khẽ níu lấy áo hắn, nói trong hơi thở đứt quãng…
_ Em…em thấy ở dưới….có gì đó….

Đôi môi khắc nghiệt của hắn mơn man thì thầm trên làn môi căng mọng của cô….

_ Em đừng đánh giá anh quá cao! Anh nhịn ba năm...cũng là quá sức rồi! Anh yêu em…nhưng anh cũng là đàn ông mà!
_ Vậy….thì đừng nhịn nữa!1
Thanh âm ngọt ngào của Giai Kỳ vang lên, mang theo mị lực xa lạ chưa bao giờ Lôi Triệt được nhìn thấy, khiến cho cơ thể mạnh mẽ của hắn cứng đờ lại….

Nụ hôn mời gọi, sự đồng thuận dịu ngọt ấy….giống như một cơn gió thổi bùng lên ngọn lửa khao khát trong hắn…
Lôi Triệt lao vào Giai Kỳ, gom góp bao nhiêu khao khát, bao nhiêu yêu thương cháy bỏng, bao nhiêu khát vọng suốt ba năm đằng đẵng, dồn hết vào nụ hôn lúc này…

Bàn tay nhỏ bé với những ngón tay hoảng loạn của Giai Kỳ vội vã cởi nút áo sơ mi của hắn, ngay cả chính cô cũng khao khát người đàn ông này, cũng yêu hắn tới cháy bỏng, những ngón tay cô rối tung lên, mãi mới cởi được những hàng cúc ấy ra…
Làn da màu lúa mạch mang theo hơi ấm nóng rẫy, cùng mùi hương quen thuộc và tiếng nhịp tim trầm ổn ấy run lên dưới những ngón tay của Giai Kỳ…Cô bấu chặt lấy cơ thể to lớn ấy, nghiến ng*u siết đôi môi mình lên đầu ng*c của hắn…
_ Ái…Giai nhi!
Tiếng hít vào đầy nh*c cảm của Lôi Triệt khi mái tóc đen tuyền mềm mại của Giai Kỳ gục đầu trên lồng ng*c của hắn, đôi môi khát vọng siết lấy đầu ng*c của hắn, vội vã và gấp gáp tận tình h*t vào…
_ Giai nhi…tiểu yêu tinh này!
Lôi Triệt ôm lấy gương mặt cô, phủ lên đôi môi ẩm ư*t của cô những nụ hôn cưỡng đoạt…
Ham muốn bùng cháy, hòa cùng yêu thương kìm nén, và cả ân hận dâng tràn….Giai Kỳ nhắm chặt mắt lại, tận tâm tận tình chìm đắm vào hắn…sa đọa vào tình yêu của hắn…
Bàn tay của cô vội vã cởi chiếc thắt lưng của hắn ra…khi đôi môi cô vẫn dâng lên cho hắn…
Lôi Triệt bất ngờ trước dáng vẻ táo bạo này của Giai Kỳ, d*c vọng to lớn của hắn càng lúc càng căng trướng, c*ng nhức tới mức muốn phát nổ tung lên rồi…
Bàn tay hắn vuốt dọc thân thể mềm mại như nhung như lụa, luồn qua gấu váy ấy, vuốt lên phần đ*i non mịn của cô…
Giai Kỳ thở dốc, liếm lên đôi môi ư*t rượt của mình, ánh mắt mê loạn nhìn Lôi Triệt luôn vào lên chiếc quần l*t của cô, mạnh mẽ kéo xuống…
Một mảng ẩm ư*t thấm qua lớp ren khiêu g*i, khiến cho Lôi Triệt hoảng hốt, kinh ngạc, và điên cuồng….

Ánh mắt mờ mịt của Giai Kỳ nhìn bàn tay to lớn của Lôi Triệt vò nát chiếc quần l*t của cô, rồi đưa lên mũi, làm một cử chỉ hít vào đầy khiêu gợi…
Gò má cô đỏ rực lên, đôi môi căng mọng sưng đỏ hé mở, ánh mắt mê loạn nhìn hắn nắm chiếc quần l*t của cô trong tay…và từ từ tách đôi chân của cô ra…
_ Đã bao lâu rồi….

Lôi Triệt nói trong hơi thở đứt quãng, và chẳng hề đợi chờ, đôi môi hắn sộc tới, nghiến ngấu siết lên nơi nữ tính ư*t rượt của Giai Kỳ…
_ Á Á Á…
Ngay từ lần li*m đầu tiên, cơn khoái cảm đã lâu cô không còn được cảm thấy lập tức sộc tới, xuyên thẳng lên đỉnh đầu của cô, khiến cho cơ thể cô cong lên như một con tôm nhỏ, hai bắp đ*i run lên dữ dội, siết lấy gương mặt đang vùi vào giữa hai chân cô.

Đầu lưỡi của Lôi Triệt liên tục đảo lộn, miết lên nơi n*n mềm ấy, mật hoa chảy tràn ra, như thể chưa bao giờ ư*t tới như thế…Nụ hoa cao ngất kiêu hãnh cương c*ng lên trong miệng hắn, khi hắn tận tình dùng môi mi*t lên…
_ Triệt….bên trong….

_ Bên trong làm sao?
Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ hoảng loạn giãy d*a, điên cuồng thở dốc, bàn tay hắn lướt lên đẩy chiếc váy của cô lên cao….và Giai Kỳ lách người qua để Lôi Triệt cởi chiếc váy ra khỏi cơ thể cô…
Vải lụa rơi xuống, thân hình kiều diễm mê luyến ấy hiện ra, hai đầu ng*c cao vút căng mịn khiến lòng mắt hắn tối thẫm lại, gương mặt đỏ lựng lạ quen của Giai Kỳ khiến cho Lôi Triệt lại càng muốn khai phá cô…
Đầu lưỡi hắn liên tục chạm lên lối vào tư mật, khiến cho Giai Kỳ nghiến răng thở dốc, khổ sở co rút…
_ Triệt….bên trong em…
_ Sao nào…Giai nhi….Em muốn anh li*m bên trong cho em à?
Bản năng hoang dại của Lôi Triệt dâng lên, những lời nói cũng vì thế càng lúc càng xấu hổ…

Giai Kỳ níu lấy mái tóc đen thẫm của hắn, đôi mắt cô mờ mịt nhìn đôi môi hắn bóng loáng d*ch thể của mình, vừa xấu hổ, lại vừa kiêu hãnh…
Điên dại gật gật, Giai Kỳ kéo hắn, nghẹn ngào lên tiếng….

_ Li*m…bên trong….li*m bên trong cho em đi…
_ Anh sẽ uống cạn em! Bé con!
Lôi Triệt dịu dàng nói, và đầu lưỡi hắn xộc vào…
_ Á Á Á!
Giai Kỳ hét lên, đôi chân co rút co chặt lên…cô cảm giác mình sắp chuột rút đến nơi rồi!
Lôi Triệt điên dại hôn lên nụ hoa đầy mật d*ch ấy, d*ch thể chảy ướt cả xuống mông cô, liền bị hắn đưa lư*i liếm dọc một đường từ dưới lên…
Giai Kỳ co người, dằn vặt, thở dốc và gào thét…đến khi hắn dừng lại, cô lập tức chồm lên, níu lấy bả vai hắn và hôn sâu vào…
Nụ hôn càn quét, điên dại và hoang tàn….khi môi lưỡi cô dừng lại, Lôi Triệt tà ác ấn ngón tay lên môi cô, thì thầm…
_ Nếm thấy vị của mình thế nào?
_ Vừa mặn…vừa ngọt!
Câu trả lời của cô khiến cho Lôi Triệt chửng hửng…hắn chết sững nhìn Giai Kỳ đưa lưỡi liếm lên môi mình, bàn tay cô với xuống khóa quần hắn…
Và trước ánh mắt còn chưa hết bất ngờ vì sự mê luyến kinh người của cô, Giai Kỳ kéo khóa quần hắn xuống, khao khát mời gọi…
_ Cho vào trong em đi!
_ Chết tiệt!
Lôi Triệt ôm chặt lấy cô, điên dại hôn cô…Từng cử chỉ, từng lời nói của Giai Kỳ giống như đòn trí mạng với hắn.

Hắn ấn cô xuống, lôi d*c vọng cư*ng cứng to lớn ra…vội vã và tàn nhẫn, chẳng còn chút lịch lãm nào nữa….chỉ còn bản năng mà thôi!
_ Triệt!!!
Giai Kỳ hét tên hắn khi Lôi Triệt vùi sâu mình vào trong cô, bên trong cô căng nhức đau đớn….Ba năm không làm qua chuyện này biến cô hoàn toàn trở lại ngày xưa, như một trang giấy trắng, khít khao đến điên dại.

Mà Lôi Triệt lại quá mức nóng vội, xộc thẳng vào khiến cô không tránh khỏi đau đớn.

Giai Kỳ cứng người ôm chặt lấy vai hắn, thở dốc run rẩy…đôi môi hôn lên tai hắn, nghẹn ngào nuốt xuống…
Lôi Triệt cắn môi, cả cơ thể gồng cứng lên để kiềm chế…Hắn hôn lên môi cô, dịu dàng vuốt ve gương mặt cô, âu yếm thì thầm…
_ Đau không? Giai nhi?
Giai Kỳ khẽ gật đầu….bàn tay cô ôm chặt lấy cánh tay hắn, run rẩy hít thở…
_ Thả lỏng ra…bé con….

Lôi Triệt dịu dàng nói, bên trong cô siết chặt lấy hắn, không hề cho hắn bất kì khoảng trống nào để di chuyển…
_ Nào….bé con…thả lỏng ra….anh không di chuyển được!
Cảm giác giống như lần đầu tiên *n ái cùng cô vậy, khít chặt tới mức muốn lấy mạng hắn….

Giai Kỳ thở dốc, theo lời hắn thả lỏng cơ thể, cắn môi run lên khi vật c*ng rắn ấy từ từ di chuyển…
Mi tâm của cô cau chặt lại, Lôi Triệt luồn tay xuống lưng cô, cho Giai Kỳ nằm lên cánh tay hắn, bắt đầu di chuyển…
Từng phút, từng giây, cả linh hồn, cả cuộc đời hai người…đều vây hãm lấy nhau!

_ Ái...ứm…
Nơi tư mật đã quá lâu không có cảm giác này, tiếng thở dốc cùng hơi ấm và mùi hương của Lôi Triệt bao bọc.

Giai Kỳ co chặt chân lên, quàng qua eo hông hắn…
Lối vào mở rộng hơn, gắn chặt hơn, khao khát hơn…Lôi Triệt nghĩ rằng mình điên rồi…
Hắn dùng sức, ôm chặt lấy cô, vùi đầu lên hõm vai cô, bắt đầu cuồng dã điên loạn…
Bên trong nóng tới hoảng loạn, ư*t tới tê dại…những ngón tay run rẩy của cô bấu chặt lấy bả vai hắn, cào lên tấm lưng mạnh mẽ ấy mỗi lần hắn đưa vào rút ra…
_ Triệt…Triệt….hôn em!
Giai Kỳ thì thầm, và đôi môi hắn lập tức siết lên đôi môi cô, nuốt hết những tiếng rên rỉ của cô…
_ Thích không? Giai nhi?
_ Thích….em thích lắm!
_ Nơi nào thích?
Lôi Triệt trầm giọng hỏi, khiến cho Giai Kỳ bối rối thở dốc, tiếng thì thầm vang lên, mang theo mê luyến điên dại…
_ Bên trong em…bên trong em…thích…!
_ Muốn anh làm nhanh hơn không?
_ Có….có!
Giai Kỳ gật gật đầu…và ngay lập tức hối hận với quyết định ấy!.

Truyện Sủng
Lôi Triệt đứng thẳng dậy, dùng sức nắm chặt lấy cánh tay của cô, giận dữ và cuồng dã tiến vào trong cô, như khai phá, như điên, như giận…!
Giai Kỳ nhắm chặt mắt, cắn chặt môi…đôi chân cô co lên…..sâu bên trong run lên dữ dội….cô biết…cô biết cô sắp….sắp….

_ Triệt….!
Cơn c*c cảm dâng lên, Giai Kỳ gào thét ôm chặt lấy bả vai hắn, trong lúc điên cuồng cắn mạnh lên bả vai của hắn….

Lôi Triệt nghiến chặt răng lại, ghé sát thì thầm vào đôi tai của cô trầm đục khát vọng…
_ Đáng lí nếu em ân hận, em thấy có lỗi với anh….thì nên lấy thân báo đáp như thế này từ đầu mới đúng! Bắt anh nhịn ba năm! Hôm nay không làm chết em thì anh không còn là Lôi Triệt nữa!
_ Đừng….em biết lỗi r….Á Á Á!
Lôi Triệt đột ngột đâm vào, khiến cho Giai Kỳ hoảng loạn hét lên, cơ thể mẫn cảm khi vào qua cơn k*ch tình lại hứng chịu sự tấn công cuồng dã, dường như không bao giờ có thể nguôi dứt….

Ôm lấy cô vào lòng, Lôi Triệt hôn lên đôi môi căng mọng sưng đỏ của Giai Kỳ…Ánh mắt khát vọng và mong chờ, thanh âm nghẹn ngào chất chứa biết bao nhiêu cảm xúc, trầm ấm lên tiếng…
_ Giai nhi….sinh con cho anh!
Cắn lấy đôi môi mình, Giai Kỳ quàng tay qua bờ vai hắn, hôn lên đôi môi khắc nghiệt kia, ngoan ngoãn và dịu dàng gật đầu….

Triệt
Em nguyện ý….sinh con cho anh!
*****.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi