TỔNG TÀI TÀN KHỐC ĐOẠT ÁI


Giai Kỳ còn nhớ rất rõ buổi tối hôm đó, đó là một ngày mùa đông lạnh, ánh sáng mặt trời tắt rất nhanh, nền trời chỉ có một màu xám nhạt.

Những cơn gió mang theo cơn buốt phả vào những phần da lỡ để hở ra sau lớp áo dày, những ngọn đèn đường như những đốm lửa nhỏ nối thành hàng dài tăm tắp dọc con đường dẫn vào khu chung cư.

Nàng đứng ở dưới sảnh, ngước mắt lên nhìn người đàn ông mà có trong mơ nàng cũng không bao giờ nghĩ rằng sẽ xuất hiện trước thềm nhà mình.

Ánh sáng mỏng manh của đèn đường, của ráng chiều chưa tắt hẳn không làm rõ được nét phong lưu cường hãn trên gương mặt tuấn mĩ của hắn, nhưng những mảng màu sáng tối đan xen lại tạo cho Lôi Triệt một vẻ bí ẩn tà mị.

Chiếc áo choàng dạ sang trọng khoác trên bờ vai rộng của hắn hòa cùng màu đen tím của bóng đêm, khiến cho Giai Kỳ tưởng tượng ra nhân vật Bá tước Dracula trong tiểu thuyết.

Trong đầu nàng đã nghĩ đến chuyện quay đầu bỏ đi, nhưng cho dù có nảy ra ý định ấy thật thì Giai Kỳ cũng còn lâu mới dám làm.

Lôi Triệt hiện tại đang là Tổng giám đốc, là “ ông chủ lớn ” của nàng, cho dù nàng có không thích, cũng phải nhìn mặt hắn mà ứng xử!
Thế là Giai Kỳ đành nén tiếng thở dài vào lòng, ép mình nở một nụ cười mà nàng mong là không quá “kịch” với Lôi Triệt.

Từ nãy đến giờ ánh mắt sắc bén sâu hun hút như một con chim ưng đói khát khiến nàng không khỏi rùng mình ớn lạnh.

Giai Kỳ cúi đầu, cắm cổ bước từng bước về phía trước, tự chân mình đưa mình nộp mạng cho hổ!
Để tùy cho con hổ ấy thích vờn thế nào thì vờn!
Sao ngày hôm nay những bước chân của nàng bước lên cầu thang cứ nặng trịch.

Giai Kỳ chỉ vì muốn kéo dài thời gian mà không dùng thang máy, lê bước đi thang bộ.

Ông trời cũng thật khéo trêu đùa lòng người, vừa nãy nàng vẫn còn tủi thân khóc nhè khi nghĩ tới căn nhà trống hoác của mình, thế nào mà khi trở về nhà lại thấy Lôi Triệt hùng dũng đứng ngay trước cửa!
Linh nghiệm thế nào, chứ linh nghiệm thế này thì khổ thân cho con quá! Trời xanh ơi!
Giai Kỳ sau một hồi lê bước với tốc độ rùa bò, cuối cùng cũng đến tầng nhà mình.

Nàng hít vào và thở ra một hơi dài, tiếng thở dài của nàng to quá mức cần thiết.

Giai Kỳ cố gắng nặn óc ra để nghĩ lý do tại sao Lôi Triệt lại đột ngột tìm đến tận cửa nhà nàng như thế này? Chắc là không phải đến để khoa chiêng gõ trống về việc hắn vừa thắng vẻ vang dự án của Quân Tường đó chứ? Không! Chắc chắn không phải!
Giai Kỳ tuy không biết mối quan hệ gia Lôi Triệt và Hà thị, nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ Lôi Triệt đến tìm nàng vì chuyện này.


Thứ nhất, nàng tuy là bạn gái của Quân Tường, nhưng cũng chỉ là người ngoài! Một kẻ kín đáo không thể lường rõ tâm cơ như Lôi Triệt, làm sao hắn lại mang chuyện này đi tìm nàng chứ? Thứ hai, đơn giản là Giai Kỳ cảm thấy Lôi Triệt không phải là loại người như vậy!
Cho dù Lôi Triệt có một chút đáng sợ, tính tình cũng cổ quái, cộng thêm một chút quá đáng...Nhưng Giai Kỳ cảm thấy, hắn hoàn toàn không phải là người có cách ứng xử hèn kém như vậy!
Hay...chẳng lẽ....lại là vì việc nàng xin rút khỏi chương trình Gala cuối năm của CHARM?
Không phải chứ?
Không lẽ chỉ vì quyết định của một nghệ sĩ nhỏ như nàng mà đích thân Tổng giám đốc phải tới tận nhà nàng để bàn chuyện?
Giai Kỳ lắc đầu không tin! Nếu như trong lòng Lôi Triệt nàng thật sự quan trọng như thế thì lúc đầu hắn đã không thẳng tay loại nàng khỏi tiết mục mở đầu!.

||||| Truyện đề cử: Trốn Thoát Khỏi Ác Ma |||||
Đoán già đoán non mãi, chẳng hóa đến gặp ngay trực tiếp Lôi Triệt xem rút cuộc lý do là gì, có phải nhanh gọn hơn không?
Nghĩ là làm, Giai Kỳ bước khỏi chỗ khuất sau cầu thang, từ từ từng bước tiến về phía Lôi Triệt.

Ở dưới sảnh đường nhìn lên cao, Giai Kỳ không nhìn rõ hình dáng của hắn.

Nhưng khi đối diện trực diện thế này, nàng cũng không khỏi cảm thán.

Hắn thật sự là một người đàn ông tiêu chuẩn bậc nhất!
Gương mặt hoàn hảo với những đường nét nam tính như một bức tượng thần.

Từ ánh mắt, đến sống mũi và khuôn miệng đều hoàn hảo đến mức khó tin.

Khí chất phong lưu cường hãn cùng vẻ cao ngạo tự mãn khiến người khác phải áp lực của hắn, và trang phục sang trọng chẳng hợp chút nào với không gian giản dị mà hắn đang đứng.

Lôi Triệt không tự chủ được, khóe môi mỏng kiêu bạc của hắn khẽ nhếch lên một đường cong gợi cảm, ánh mắt sắc lẹm quan sát dáng vẻ cam chịu cùng nụ cười quá mức khách sáo của nàng.

Chiếc áo khoác rộng phủ ngoài thân thể mềm mại của nàng, nhưng không thể giấu nổi những đường cong ẩn hiện gợi cảm.

Cánh tay nàng đan trước bụng, kết vào nhau tạo thành một bức tường vô hình ngăn cách nàng với hắn.

Dáng vẻ yểu điệu, mái tóc xoăn nhẹ xõa xuống gương mặt kiều diễm, Giai Kỳ xinh đẹp gợi cảm trước ánh mắt sắc bén của hắn, khẽ thu mình lại, đôi môi căng mọng quyến rũ như một đóa hoa hồng nở nụ cười và thanh âm dịu dàng vang lên.

_ Lôi Tổng! Thật bất ngờ….ngài có chuyện tìm tôi sao ạ?

_ Chẳng lẽ nếu không có chuyện thì tôi không được tìm em sao?
Lôi Triệt nhẹ giọng hỏi Giai Kỳ, và nhìn vào gương mặt bối rối nín thinh của cô.

Ánh mắt hắn quét xuống gương mặt xinh đẹp ấy, xuống chiếc cổ thon thả, bầu ngực nở nang và nhìn vào túi đồ trong tay cô mà hắn nhận ra là một túi khoai lang nướng.

Nụ cười thích thú nở trên môi Lôi Triệt, người phụ nữ này đúng là dẫn hắn đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

_ Cứ mỗi lần em có tâm trạng buồn là lại ăn món này sao?
_ Sao….sao ạ….?
Giai Kỳ ngạc nhiên nhìn Lôi Triệt, không hiểu tại sao hắn lại nói thế.

Ánh mắt sắc bén sâu thẳm của hắn nhìn vào lòng mắt trong vắt của cô, nhìn được ra cả khóe mắt còn ửng đỏ ươn ướt, chiếc mũi xinh đẹp còn đỏ lựng lên, khóe miệng hắn nở một nụ cười nhàn nhạt.

Bỗng một cơn gió thổi qua, mang mùi xạ hương hòa cùng mùi rượu mạnh trên quần áo của Lôi Triệt vương vất quanh Giai Kỳ, cũng đưa hương hoa hồng thơm ngát của cô đến bên hắn, khiến cho Lôi Triệt không tự chủ được mà hít căng lồng ngực.

Mùi hương ngọt ngào và quyến rũ, như thể người con gái trước mặt.

Hắn nhìn vào gương mặt kiều diễm ngỡ ngàng ấy, thanh âm trầm thấp như hơi rượu mạnh vang lên.

_ Tôi nhìn thấy nỗi buồn sau nụ cười của em.

Câu trả lời của Lôi Triệt khiến cho Giai Kỳ chấn động.

Hắn cười nhẹ, nhìn thấy cả sự run rẩy vỡ òa trong lòng mắt trong vắt của nàng.

Giai Kỳ hốt hoảng không tin vào những gì vừa nghe, hắn vừa nói….hắn nhìn thấy nỗi buồn sau nụ cười của nàng sao?
Joker là một trong những nhân vật hư cấu phản diện mà Giai Kỳ yêu thích nhất.

Tuyệt phẩm The Dark Knight nàng đã xem đi xem lại không dưới năm lần, và mỗi lần nàng đều như thế, mê mẩn nhân vật Joker do cố diễn viên huyền thoại Heath Ledger thủ vai.


Vì yêu thích nhân vật Joker, nên mỗi câu nói của hắn nàng hầu như đều ghi nhớ nằm lòng.

Trong đó có một câu nói mà Joker dành tặng cho người tình của hắn, Harley Quinn rằng:
“ Chỉ tin tưởng một người có thể nhìn thấy ba điều này trong em.

Nỗi buồn đằng sau nụ cười của em, tình yêu đằng sau sự tức giận của em, và lý do đằng sau sự im lặng của em.


Thế nào mà Lôi Triệt lại vừa nói, hắn nhìn thấy nỗi buồn sau nụ cười của nàng?
Điều mà chính Quân Tường còn chưa bao giờ nói…
Hoặc chưa bao giờ nhận ra.

Giai Kỳ ngỡ ngàng, cứ thế đăm đăm nhìn hắn.

Rồi đến khi nàng nhận ra việc làm của nàng quá mức khiếm nhã, vội vàng cúi đầu xuống, bối rối lên tiếng phủ nhận.

_ Ngài….ngài hiểu lầm rồi….tôi đâu có sao ạ.

Chẳng qua đột nhiên muốn ăn chút khoai ấm thôi!
_ Thời tiết trở lạnh rồi, có chút gì ấm ấm cũng tốt cho cơ thể!
Thanh âm trầm thấp vang lên, cũng không rõ Lôi Triệt có tin lời nàng nói hay không, nhưng hắn cũng không xoáy sâu vào thêm nữa, chỉ tủm tỉm lên tiếng, rồi nhẹ giọng nói với nàng.

_ Bên ngoài này gió lạnh quá, tôi có thể vào nhà dùng chút trà nóng không?
_ D….dạ?
Giai Ky hoảng hốt hét váng lên, quên cả thở….Rồi nhìn thấy gương mặt đầy ẩn ý của Lôi Triệt, nàng vội vàng cúi đầu xuống, nụ cười nở ra méo xẹo trên môi, run rẩy nói.

_ Lôi….Lôi tổng….Nhà tội vừa nhỏ, lại vừa có chút bừa bộn.

Tôi sống một mình nên cũng không cầu kì lắm, sợ rằng sẽ thất lễ với ngài!
_ Cùng là người nhà, có gì phải giữ ý?
Lôi Triệt đơn giản trả lời, dường như định sẵn ý định nhất định phải vào nhà cô bằng được.

Giai Kỳ cũng không biết làm thế nào, sói đến tận cửa nhà thế này, đuổi đi làm sao?
Hai tiếng người nhà thốt lên từ miệng hắn khiến cho nàng cũng phải lén thở dài.

Giai Kỳ cắn môi, một lần nữa thử vận may thoái thác.


_ Lôi tổng, thật sự là có chút bất tiện, tôi sợ người ta nhìn thấy ngài vào nhà tôi, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngài!
_ Đúng là không hợp!
Lôi Triệt cười nhẹ, ánh mắt sắc bén xoáy sâu vào gương mặt kiều diễm bối rối của cô, từng lời từng lời nhẹ nhàng thốt ra, khiến cho Giai Kỳ mờ mịt.

_ Dạ?
_ Đúng là người quá để tâm đến việc người khác nghĩ gì như em, hoàn toàn không phù hợp với ngành giải trí!
_ Ơ….nhưng….

Giai Kỳ vừa mới nghe nhận xét của hắn, thảng thốt định phản ứng, lập tức nhìn thấy ánh mắt sắc bén của hắn như lưỡi dao lách tận vào tâm hồn nàng.

_ Hay là em không muốn tôi bước chân vào nhà em?
_ Ơ…dạ không ạ!
Nhìn vào đôi mắt bừng bừng sát khí đó, Giai Kỳ đang nghĩ đến việc nếu như nàng dám nói thật, sợ rằng hắn sẽ nhấc nàng lên mà vứt từ trên tầng này xuống dưới đất!
Nuốt nước mắt vào trong, Giai Kỳ quay người lục lọi chìa khóa trong túi xách rồi mở cửa, tiếng nhạc vui tai vang lên mà sao nghe thê lương ai oán.

Giai Kỳ quay lại, nở nụ cười méo xẹo, đau khổ diễn màn rước sói vào nhà.

_ Mời ngài vào nhà dùng chút trà bánh! Lôi tổng!
*****
Mình xin phép được dành đôi lời để tri ân một người bạn, một người em nhỏ của mình đã mất vì Covid 19, mà vì sự tôn trọng nhất với người đã khuất, mình xin phép không nói đến tên của em!
Em ấy là độc giả tuyệt vời nhất, trung thành nhất, đáng yêu nhất mà Thư Kỳ may mắn có được.

Lần trước em nói với chị rằng em đã tiêm vắc xin, triệu chứng của em nhẹ thôi....Mà bây giờ thì....!
Chị còn chờ em quay lại, chị còn chưa thực hiện được lời hứa viết hết bộ truyện này cho em! Chị thật lòng xin lỗi! Đến việc em mất mà chị cũng chỉ biết qua bạn em.

Người em đang sử dụng acc ấy đã nhắn tin cho chị, nếu như em đọc được dòng tri ân này! Xin cho chị gừi lời thành kính phân ưu đến em ấy! Bằng tất cả tình cảm của chị, chị cám ơn và thật hạnh phúc khi quãng thời gian vừa qua đã có em ấy đồng hành!
Mong em ấy an nghỉ!
Thư Kỳ xin lỗi vì đã để tình cảm cá nhân vào chương này! Mong các bạn thông cảm, Thư Kỳ bây giờ đang cảm thấy rất buồn, rất thương xót.

Covid rất nguy hiểm! Thư Kỳ mong các bạn tuán thủ 5k, hạn chế ra đường và tuân thủ phòng bệnh! Thư Kỳ mong đại dịch sớm qua!
Chúc các bạn Noen vui vẻ an toàn!
Chúc một đời bình an may mắn!
Một lần nữa! Xin vĩnh biệt em! Em gái....!của Thư Kỳ ❤️
Xin cúi đầu!
Thư Kỳ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi