TỔNG TÀI TÀN KHỐC ĐOẠT ÁI


Cửa kính cảm ứng tự động mở ra khi Lôi Triệt đẩy xe đẩy hàng vào.

Cô nhân viên vui vẻ mỉm cười, chợt sững người khi nhìn thấy một người đàn ông khí chất ngời ngời như Lôi Triệt bước vào, ánh mắt hoàn toàn bị hút vào gương mặt cao ngạo lạnh lùng và dáng người chuẩn mực của hắn, tim đập chân run mà gào thét trong lòng.

Giai Kỳ đi phía sau, cau mày cắn môi nhìn dáng vẻ thẳng lưng đẩy xe hàng hiên ngang đi giữa những quầy hàng cao ngất, mới thấy thấm thía triết lý “vẻ đẹp đối lập” mà các hãng thời trang theo đuổi!
_ Giai nhi?
Lôi Triệt phát hiện Giai Kỳ tụt mãi tận phía sau, liền dừng lại trầm giọng gọi cô, khiến cho Giai Kỳ giật thót mình.

Biểu cảm như một đứa trẻ mất tập trung bị cha giục, nhanh chân lẹ tay chạy tới.

_ Hôm nay anh muốn ăn gì?
Giai Kỳ ra giáng một bà nội trợ đảm đang, dùng những câu hỏi ngày xưa mẹ cô hay hỏi cha cô để hỏi Lôi Triệt, đôi mắt vui vẻ lướt qua những dãy thực phẩm cao ngất.

_ Làm anh ngạc nhiên xem! Em giỏi chuyện ấy lắm mà!
Lôi Triệt thủng thẳng trả lời, cô bước tới đâu hắn đẩy xe đẩy theo tới đó, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã, như thể đã quen thuộc với việc này từ lâu.

Siêu thị hôm nay lại vắng khách, cả không gian rộng có mỗi mình Giai Kỳ và Lôi Triệt đi qua đi lại, mà nhân viên cũng thuận tiện dõi theo bóng dáng hai người, một nam, một nữ…sao mà quá đẹp đôi!
Người đàn ông thì cao ngạo bất pham, khí khai uy nghiêm, còn toát ra dáng vẻ phong lưu phong tình.

Người con gái con gái thì dịu dàng lương thiện, gợi cảm quyến rũ…sóng đôi bước bên nhau thật khiến người ta phải ghen tị.

Giai Kỳ lướt qua quầy rượu vang, mím môi chọn lấy một chai nhỏ, nhưng vừa nhấc xuống đã bị Lôi Triệt đoạt lấy.

Hắn dùng ánh mắt của một kẻ sành rượu đến lọc lõi quan sát chai vang, ngón tay hắn búng nhẹ vào thân chai, rồi lắc nhẹ lớp chất lỏng bên trong, sau đó cau mày đặt lại vị trí cũ.

_ Chai này chất lượng kém, tuổi rượu còn chưa đủ, không lấy được!
Lôi Triệt lướt qua chỗ rượu vang trên quầy bằng ánh nhìn chán ghét, chẳng chai rượu nào khiến hắn thấy vừa mắt!
_ Em muốn mua rượu không nên mua trong siêu thị.

Anh sẽ sai người mang rượu tới!
Lôi Triệt phủi phủi bàn tay, lớp găng va vào nhau lộp bộp.

Giai Kỳ cau mày nhìn hắn, vẫn bướng bỉnh với lấy chai rượu nhỏ đó, lớn tiếng nói.

_ Tôi không phải mua về để uống! Mà mua về để nấu! Tôi muốn nấu bò sốt vang, chỉ cần chai rượu nhỏ này, nấu ba lần là hết.

Vừa tiết kiệm và vừa tránh lãng phí, giá tiền cũng hợp lý nữa!

_ Vậy ra em chọn chai này vì nó rẻ đúng không?1
Lôi Triệt hỏi cô bằng thanh âm như không thể tin nổi vào những gì hắn vừa nghe, và vẻ gật đầu điềm nhiên của cô khiến hắn thở dài.

Bây giờ thì chính Giai Kỳ lại là người cảm thấy khó hiểu.

Việc đi chợ mua đồ ăn không phải khoa học, tiết kiệm là quan trọng nhất sao? Làm gì có bà nội trợ nào dùng chai vang Chile Fernandez mà nấu bò sốt vang chứ?
_ Sao làm nghệ sĩ mà em nghèo quá vậy?
Câu hỏi của Lôi Triệt khiến cho Giai Kỳ suýt nữa thì té xỉu.

Cô há hốc miệng nhìn hắn, còn đọc được ra cả sự thương hại trong ánh mắt sắc bén như chim ưng của hắn.

Tự ái nổi dọc nổi ngang trong lòng, Giai Kỳ hậm hực gần như hét lên với hắn.

_ Đâu phải ai làm nghệ thuật cũng giàu đâu! Mà so với người giàu nứt đố đổ vách như anh….thì ai chẳng nghèo chứ!
Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ xù lông nhím lên thì bật cười.

Hắn nhấc chai rượu lên muốn để lại chỗ cũ, thì thấy Giai Kỳ tức giận đưa tay đoạt lấy.

_ Đưa cho anh! Lát nữa anh chở em qua cửa hàng rượu, chọn một chai chất lượng về là được!
_ Tôi không muốn lãng phí tiền!
Giai Kỳ cáu gắt nói, lại bị Lôi Triệt cười trêu chọc.

_ Đừng lo! Anh đủ tiền để trả mà! Không sợ gán em lại thế chấp nợ đâu!
Giai Kỳ bặm môi lại, trước câu nói đùa cợt của hắn vẻ mặt đổ hồng lên, gắt lên với hắn.

_ Không! Tôi nhất định phải lấy chai này!
Lôi Triệt thở dài, bất lực nhìn Giai Kỳ khư khư ôm chai rượu, như thể nếu như hắn không mua cô nhất định không chịu đi, cuối cùng khiến cho Lôi Triệt phải xuống nước.

_ Chai này không ngon, đưa cho anh, anh đổi chai khác!
Giai Kỳ nhìn hắn rồi đảo mắt một cái, nhìn đi nhìn lại cũng giống như cô vừa lườm hắn, khiến cho Lôi Triệt nhạc nhiên đến mức nghẹn cả họng.

Trần đời đến giờ, ngay cả những lúc hắn ở dưới đáy xã hội cũng chưa có ai lườm hắn một cách công khai như vậy…Mà cô bé này có vẻ lườm hắn…hơi bị nhiều rồi đấy!
_ Nào! Muốn anh tét vào mông giữa chỗ này không?
Thanh âm trầm thấp của hắn vang lên, nói ra một câu mà chẳng biết là đùa hay thật, giống hệt như cách những ông bố hay dọa dẫm con mình, khiến cho Giai Kỳ từ bà chị 26 tuổi tụt thẳng xuống cô nhóc 6 tuổi!
Cô mím chặt môi, cuối cùng đành hậm hực chìa chai rượu ra cho hắn.

Lôi Triệt thở dài cầm chai rượu như cầm một cái bắp ngô gặm dở đặt vào vị trí, rồi ngón tay hắn lựa lấy một chai rượu ở dưới đó hai hàng, miễn cưỡng đặt vào trong xe đẩy.


Giai Kỳ nghiêng đầu nhìn giá tiền, thấy chai rượu hắn vừa lấy cũng không đắt hơn chai kia quá nhiều, mới vui vẻ đi tiếp!
Lôi Triệt thở dài, chán nản đẩy chai rượu đi theo cô…Với một kẻ thừa tiền mua đến hàng nghìn cái siêu thị như thế này như hắn mà nói….thế này chẳng khác gì bị…làm nhục!
Giai Kỳ chọn đủ thứ, chẳng mấy chốc xe đẩy của hắn đã chất đầy những món đồ linh tinh.

So với việc đẩy xe đi loanh quanh rồi lựa đồ, Lôi Triệt chẳng hiểu có chỗ nào thú vị mà Giai Kỳ hào hứng thế….so với việc đó thì hắn thích ngắm cô hơn.

Hắn nhìn cô cười, cô nói, cô chăm chú lựa những củ khoai tay tươi ngon, hay nheo mắt đọc bảng giá chai mật ong nguyên chất rồi lại đắn đo nâng lên đặt xuống chai dầu ô liu bé tẹo cộp mác nước ngoài mà vừa thương vừa buồn cười, thế là hắn tiện tay lấy luôn cả một thùng cho cô!
Mà thật ra, thứ đồ gì cô nhìn giá mà bỏ lại, hắn cũng đều lấy, mà lấy gấp đôi!
Đến khi Giai Kỳ phải kêu than lên với hắn vì cái xe đẩy chất như chất hàng bán buôn, Lôi Triệt mới chịu bớt lại….một túi củ cải đỏ!
Nhưng đáng nói nhất là lúc mà Giai Kỳ kéo hắn ra quầy thử đồ ăn thì Lôi Triệt mới thật sự khiến cho cô cười không nổi mà khóc cũng không xong.

Chị bán hàng tươi cười khi thấy cô kéo tay hắn đến quầy đồ ăn, bày một loại bánh ngọt vị cam mới được làm, nhìn rất bắt mắt.

Giai Kỳ lẹ tay lấy một miếng bánh cho vào miệng, vị cũng khá ngon, mùi hương cam rất nổi bật, cô rất thích!
Nhưng đến khi cô đưa miếng bánh kem cho Lôi Triệt….thì mới là thảm họa.

Đầu tiên hắn dùng ánh mắt ngờ vực nhìn miếng bánh kem nhỏ xíu trong chiếc đĩa giấy, sau đó hắng nghiêng đầu qua một bên để quan sát kĩ hơn, rồi thủng thẳng nói.

_ Anh không ăn đồ ngọt! Hơn nữa lớp kem trên miếng bánh này để lâu ngoài trời nên bị khô rồi!
Giai Kỳ nhìn gương mặt chị nhân viên bối rối, lập tức kéo tay áo hắn, thỏ thẻ giải thích.

_ Không phải! Đây là đồ ăn thử! Phải để ra ngoài như vậy mới tiện cho khách dùng!
_ Ừm…em ăn chưa?
_ Rồi! Cũng được lắm! Anh ăn thử xem!
_ Em thích sao?
Lôi Triệt hỏi cô và Giai Kỳ gật mạnh đầu, chìa bánh kem cho hắn.

_ Tôi mua hết chỗ này!
Lôi Triệt chỉ tay vào chỗ bánh kem, thẳng giọng nói khiến cho người bán hàng ngơ ra, mà ngay cả Giai Kỳ cũng hết hồn.

_ Lôi Triệt…Đây là đồ ăn thử mà….lẽ nào…anh chưa từng đến quầy ăn thử trong siêu thị sao?
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của hắn, Giai Kỳ lập tức nhận ra vấn đề!
Thiếu gia ngậm thìa vàng từ nhỏ, giờ là Tổng giám đốc của Tập đoàn hùng mạnh, rồi nhà máy, rồi đủ thứ nữa như hắn….thì làm sao biết mấy chỗ bình dân như thế này chứ?
Người nhân viên cũng bị dáng vẻ của hắn khiến cho bật cười.

Cô nhẹ giọng giải thích, rất lịch sự.


_ Đây là đồ ăn thử ạ! Toàn bộ là miễn phí! Anh dùng thử sản phẩm mới của chúng tôi và cho ý kiến, sau đó chúng tôi sẽ thu thập những ý kiến đó để hoàn thiện sản phẩm, hoặc cũng có sản phẩm được bày bán luôn tại quầy!
_ Quầy thử đồ ăn tại siêu thị là hấp dẫn nhất đó!
Giai Kỳ ở bên cạnh thì thầm với hắn.

Cô thật sự không hiểu tại sao có người còn chưa từng đi qua quầy ăn thử tại siêu thị sao?
_ Miễn phí sao?
Lôi Triệt ngờ vực hỏi lại.

Trong ý niệm của hắn dường như không có điều gì trên đời là miễn phí cả!
_ Đúng vậy! Anh chỉ cần thử và cho ý kiến là được! Tôi còn từng thử mỳ, thịt nướng, hoa quả, cả chè và kem nữa…có lần còn no đến mức bỏ bữa luôn!
_ Anh không bao giờ ăn đồ ăn lạ bên ngoài! Sẽ rất dễ bị sát thủ hay lính đánh thuê hạ độc! Ngày trước đồ ăn của anh đều phải thử độc trước mới được ăn!
Câu nói của Lôi Triệt khiến cho Giai Kỳ méo cả mặt, cô nhìn người nhân viên há hốc miệng hết hồn bên cạnh, vội vàng giải thích.

_ À…anh ấy là diễn viên quần chúng cho vài dự án nho nhỏ.

Anh ấy đang mượn hoạt cảnh để tập diễn ấy mà!1
_ Anh không…
_ Suỵt!
Giai Kỳ tóm chặt lấy áo hắn kéo kéo xuống, muốn hắn đừng nói nữa.

Nhìn dáng vẻ vô tư bối rối của cô khiến cho Lôi Triệt cứ ngắm mãi.

Cảm thấy cô thật sự quá mức dễ thương!….Trong lòng hắn chưa bao giờ thoải mái như vậy…Được! Phá lệ một lần ăn đồ ăn bên ngoài xem nào!
Lôi Triệt lấy dĩa xiên lấy miếng bánh, bỏ vào miệng.

Nhưng chưa kịp nếm, đầu lông mày của hắn đã cau chặt lại.

_ Bánh này là cô làm sao?
Người nhân viên vui vẻ hào hứng ngóng chờ phản hồi của hắn, còn nhanh nhẹn hỏi.

_ Đúng vậy! Anh thấy sao ạ? Có điều gì cần chỉnh sửa không?
_ Vị bánh rất tầm thường! Kem thì khô quá mức, đúng như tôi dự đoán, lớp bơ quá ngậy lại ngọt, không hề có chút thơm nào.

Lớp cốt bánh quan trọng nhất thì quá đặc, dính hết vào răng, vị cam thì tầm thường, vị chua không được điều chỉnh.

Miếng bánh này dở tệ!
Im phắc!
Khi hắn nói xong, cả Giai Kỳ và cả người nhân viên kia đều như đông thành đá, trố mắt nhìn hắn.

Mà Lôi Triệt lại chẳng hề có lấy một chút nhạy cảm.

Hắn điềm tĩnh nhìn cô nhân viên kia bằng ánh mắt lạnh tanh….đột nhiên thấy khóe mắt cô đỏ lên.


Và cô tủi thân mếu máo bật khóc!
_ Xin lỗi chị! Xin lỗi chị ạ! Tôi thật sự xin lỗi chị!
Giai Kỳ cúi đầu như tế sao, cuống quýt bối rối xin lỗi cô nhân viên kia.

Nhưng những lời quá mức thẳng thắn của hắn khiến cho cô bị tổn thương, xấu hổ đến mức mếu máo bật khóc.

_ Bánh không phải tệ như thế đâu ạ! Tôi ăn thấy rất vừa miệng! Anh ấy vốn không thích đồ ngọt nên mới nói như vậy! Chị đừng buồn! Tôi thật sự xin lỗi!
Giai Kỳ rối rít nói rồi lẹ tay tóm chặt lấy Lôi Triệt lôi tuột hắn đi như bỏ chạy.

Mà người gây sự kia lại chẳng có chút mặc cảm tội lỗi, còn lững thững theo cô hỏi.

_ Cô ấy sao lại khóc vậy?
_ Còn sao gì nữa! Không phải vì anh sao! Tại sao anh có thể nói ra những lời gây tổn thương đến thế cơ chứ?
Giai Kỳ gắt lên với hắn, còn gắng cho giọng nói của mình không vang đến chỗ cô nhân viên đang sịt mũi vào khăn giấy kia.

Lôi Triệt khó hiểu nhìn cô, lạnh giọng nói.

_ Thì không phải cô ta nói cần ý kiến của anh sao? Nếu đã muốn xin ý kiến của người khác, thì phải chấp nhận có khen có chê, có người không thích thậm chí có người sẽ phản bác! Tại sao đã thích ý kiến lại luôn muốn nghe ý kiến khen?
_ Nhưng mà nguyên tắc khi chê một ai đó trước hết là anh phải khen trước! Đằng này anh nói như vậy khác gì mạt sát người ta đâu Lôi Triệt!
Giai Kỳ cảm thấy mặc dù IQ của Lôi Triệt rất cao, nhưng EQ của hắn thì lại dường như tỉ lệ nghịch lại hoàn toàn.

Hắn cau mày nhìn cô, rồi trầm giọng nói.

_ Ví dụ bây giờ anh sẽ nói là…Em rất xinh đẹp….

Giai Kỳ vừa ngỡ ngàng tưởng hắn vừa hiểu ý cô, thì Lôi Triệt lại dội cho cô một gáo nước lạnh.

_ Nhưng em lại lùn và nghèo…Như vậy đúng không?
_ ANH…!
Giai Kỳ nghẹn họng, gò má của cô đỏ gắt lên, và cô hét lên với hắn.

_ 1m61 không phải là lùn! Là chiều cao tiêu chuẩn rồi! Còn em không nghèo! Em chỉ không lãng phí thôi!
Sau đó cô giận dỗi hậm hực mặc kệ hắn bỏ đi… Lôi Triệt ở phía sau nhìn theo cô, rồi nụ cười tà mị của hắn nở ra trên khóe môi mỏng bạc tình của hắn…
_ Cuối cùng thì cũng khiến chịu xưng “em” với anh rồi nhé!
Thế rồi hắn lững thững đẩy chiếc xe hàng chất đầy tận nóc theo cô….

Như đã nói...!Mặc dù EQ của Lôi Triệt rất thấp, nhưng IQ của hắn thì ngược lại...không phải dạng xoàng!
****
Follow Tài khoản của Kỳ Kỳ nha ❤️
Ráng cho Kỳ Kỳ đc 300 follower Kỳ Kỳ sẽ ra truyện mới.

Mà làm như truyện tôi viết TỆ lắm hay sao mà chẳng ai thèm Follow tôi để nhận truyện mới hết!
Tủi thân ????.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi