TỔNG TÀI TÀN KHỐC ĐOẠT ÁI


Chuyện đến tháng của con gái vốn dĩ là chuyện hết sức bình thường…thế nhưng qua mắt của Lôi Triệt lại trở nên hết sức…hệ trọng.

Giai Kỳ nhìn Lôi Triệt cẩn thận bưng lên cho cô chén đường đỏ nóng hổi, trong lòng vô cùng cảm động…Từ lâu rồi cô chưa được ai chăm sóc dịu dàng như thế.

Trong bụng ẩn ẩn đâu, còn căng tức nữa, lưng cũng tê tê.

Giai Kỳ là diễn viên múa, cơ thể cô mềm mại và dẻo dai, vậy mà mỗi lần tới ngày khó nói, là y như rằng cơ thể giống như đi mượn của ai, đau mỏi khắp các cơ khớp.

Cô tựa lưng vào gối, nửa nằm nửa ngồi trên giường, đôi tay ngoan ngoãn vươn ra đỡ lấy chén nước đường đỏ từ tay hắn.

Giai Kỳ múc một muỗng đường đỏ, đưa lên miệng thổi phù phù.

Nước đường nóng đến muốn bỏng môi, trôi từ khoang miệng xuống cổ họng, cũng làm dịu đi cơn âm ỉ trong bụng cô.

Lôi Triệt nhìn gương mặt trắng bệch của Giai Kỳ, mồ hôi vã ra lấm tấm trên vầng trán tròn trịa của cô làm ánh mắt hắn cau mày.

_ Đau bụng lắm không?
_ Không ạ!
Giai Kỳ lắc đầu nhẹ giọng nói, rồi cúi đầu uống chỗ nước đường.

Lôi Triệt im lặng nhìn cô, cách cô liên tục nói dối cảm xúc của mình khiến cho Lôi Triệt lúc nào cũng rất khó hiểu.

Cô ngại ngần điều gì chứ?
Giai Kỳ nhìn thấy Lôi Triệt cởi chiếc găng tay bên phải của mình ra, tiếng soàn soạt vang lên khe khẽ khi hắn xoa tay vào nhau, rồi sau đó hắn vươn tay tới, lách qua gấu áo chạm vào vùng bụng phảng phiu của cô.

_ Anh...làm gì vậy?
Chén nước đường chao đảo trong tay cô, Giai Kỳ bối rối đỏ lựng mặt khi Lôi Triệt đang áp bàn tay to lớn ấm nóng lên vùng da mềm mại của mình.


Lôi Triệt nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô, làn da mềm mại nóng đổ mồ hôi hâm hấp dưới tay hắn, thanh âm trầm ấm của hắn vang lên, ẩn ẩn một chút từ tính rất nhẹ.

_ Ngày trước mỗi lần mẹ anh bị đau bụng, bố anh đều dùng cách này.

Em có thấy dễ chịu hơn không?
Sự dịu dàng của Lôi Triệt khiến cho Giai Kỳ có chút ngỡ ngàng.

Cô vốn dĩ vẫn nghĩ hắn chỉ là kẻ lạnh lùng và tàn nhẫn, giống như một ngọn núi đá khô khốc…vậy mà hóa ra ẩn sâu trong lớp đá thô cứng ấy, là một dòng suối nước nóng ấm áp vô cùng…
Nhìn cách hắn đối xử với cô dịu dàng như vậy, Giai Kỳ thầm nghĩ….có thể vốn dĩ bản chất của Lôi Triệt không hề tàn nhẫn như hắn bộc lộ, chỉ là thế giới này dường như đã không dịu dàng với hắn.

_ Có đau lắm không?
Lôi Triệt âu yếm hỏi cô, lại thấy Giai Kỳ đặt chén ly đường đỏ sang một bên…
Sau đó bàn tay nhỏ nhắn của cô vươn tới, nhẹ nhàng chạm lên bàn tay trái của Lôi Triệt…
Cơ thể của Lôi Triệt cứng đờ lại khi Giai Kỳ khẽ khàng kéo chiếc găng tay của hắn ra…bàn tay trái đầy sẹo dọc ngang lớn nhỏ của Lôi Triệt hiện ra rõ rệt trong ánh sáng đèn…
Gương mặt cao ngạo của Lôi Triệt cứng đờ lại, ánh mắt của hắn hiện ra một tia sắc lạnh đầy sát khi mà Giai Kỳ mơ hồ cảm nhận được.

Trong trái tim của cô bất giác run rẩy, Giai Kỳ cố gắng nhìn vào đôi mắt hắn, ánh mắt của cô dừng lại nơi bàn tay của Lôi Triệt….

Bàn tay của hắn rất đẹp, với những ngón tay dài, thu hút và tinh tế, giống như đôi tay của những nhạc công piano….Giai Kỳ tự hỏi người nào đã tàn nhẫn làm nói trở thành thế này?
Bàn tay nhỏ nhắn của cô vươn tới, đan lên những ngón tay chằng chịt sẹo của hắn…
Đôi mắt của Giai Kỳ rất dịu dàng, không hề có một chút sợ hãi hay thương hại, mà chỉ là một sự quan tâm rất nữ tính, khiến cho lớp phòng thủ cứng nhắc của Lôi Triệt cũng như tan dần ra.

Bàn tay trái của hắn là điểm yếu trí mạng.

Một kẻ cao ngạo như Lôi Triệt không bao giờ chấp nhận việc người khác nhìn thấy khiếm khuyết trên cơ thể hắn.

Đối diện với ánh mắt thương mại và bình phẩm của người khác làm Lôi Triệt nhớ lại quãng thời gian giống như địa ngục mà hắn đã trải qua…Và sự tự tôn cao ngất trời của hắn khiến hắn không thể chấp nhận…!
Vì thế hắn luôn đeo găng tay, cả mùa hè cũng như mùa đông…để che đi vết sẹo đáng sợ ấy…!

Ngoài Lão Trịnh….Giai Kỳ là người đầu tiên Lôi Triệt phơi bày yếu điểm này ra…!
Hắn nhìn vào lòng mắt trong sáng, đôi mắt rất đẹp với hàng mi dài của cô, cảm nhận được sự quan tâm ấm áp….và cả giọng nói trong vắt đầy vuốt ve của cô vang lên…
_ Còn anh thì sao…có đau lắm không?
Giai Kỳ hỏi hắn, dịu dàng như một dòng nước man mát len vào cơ thể hắn, len vào từng mảng chai sạn trong trái tim hắn, làm cho cây cỏ nở hoa…
Bàn tay trái của Lôi Triệt buông những ngón tay của cô ra, Giai Kỳ giật mình ngước mắt nhìn hắn….Chẳng lẽ cô đã mạo phạm tới hắn rồi sao?
Gò má của Giai Kỳ đột nhiên cảm nhận được một sự ram ráp khó ta…Bàn tay trái của hắn đặt lên gò má cô, và ánh mắt sâu thẳm của hắn như muốn nhấn chìm Giai Kỳ trong dịu dàng êm ái….

Ánh mắt quá mức dịu dàng ấy, quá mức từ tính ấy khiến cho Giai Kỳ không thể nhìn thêm nữa…Cô run rẩy nhắm khẽ hàng mi lại….và giây tiếp theo, đôi môi của cô mơ hồ cảm nhận được một nụ hôn rất khẽ….

Lôi Triệt như thế, dịu dàng ép môi mình lên môi cô…
Ngoài cửa sổ, trăng lên rất cao….ánh trăng mê đắm và huyền hoặc….

****
_ Dạ em nhớ rồi mà! Mai em sẽ tới CHARM sớm mà….Em nhớ rồi mà chị Lyly!
Giai Kỳ nhẹ giọng ngọt ngào nói với Lyly, giọng nói muốn xoa dịu người ở đầu dây bên kia…Cô đi đi lại lại trong phòng khách, trước ánh mắt sắc bén của Lôi Triệt liếc qua.

_ Em nhớ rồi mà! Vâng….thôi em cúp máy đây! Chị cũng nghỉ ngơi đi mà…!
Giai Kỳ thở dài tắt máy, Lyly đúng là con cáo phiền phức mà!
_ Ai vậy?
Giọng nói có chút cứng nhắc của Lôi Triệt vang lên, khiến cho Giai Kỳ mơ hồ cảm giác như hắn đang…không vui!
_ Là quản lý của em! Lyly đó anh, có lần em nói với anh rồi mà!
Giai Kỳ vui vẻ nói, Lôi Triệt đảo mắt một chút như thể nhớ lại…rồi nụ cười nửa miệng cao ngạo hiện trên khóe môi hắn.

_ À….anh nhớ rồi….Là cái người mà em phải xin phép để đi với anh đúng không?
_ Ách!
Giai Kỳ cười khổ sở…Sao hắn nhớ dai thế không biết.

_ Ngồi xuống đây!

Lôi Triệt chỉ vào bên cạnh chiếc ghế bành hắn đang ngồi.

Giai Kỳ nhìn vào chỗ ngồi bé tí, có chút ngại ngùng.

_ Em…ngồi bên kia được rồi!
_ Chậc!
Tiếng chép miệng không hài lòng của Lôi Triệt vang lên, và ánh mắt sắc bén như chim ưng lạnh giá phóng tia nhìn không hài lòng vào cô, làm cho Giai Kỳ đành phải len lén bước tới, cẩn thận ngồi xuống.

Cánh tay của Lôi Triệt vòng qua người cô, ôm lấy cô nhấc lên cho cô ngồi trên đùi mình, vòng tay to lớn của hắn thít nhẹ lấy eo lưng của cô.

Thanh âm trầm ấm vang lên có chút khó chịu..

_ Chưa khỏe hẳn thì đừng đi làm!
_ Em chỉ là việc phụ nữ bình thường thôi mà! Người phụ nữ khỏe mạnh nào mà không thế đâu…! Với cả…em cũng xong rồi mà!
Giai Kỳ cảm thấy Lôi Triệt thật khó hiểu, chỉ là chuyện này thôi mà sao hắn cứ làm quá lên vậy!
Nhưng Giai Kỳ đâu biết mấy ngày cô ở nhà sáng tiễn hắn đi làm, tối đón hắn về, nấu ăn cho hắn làm Lôi Triệt sinh ra ỷ lại, cũng quen với việc lúc nào cũng thấy cô vui tươi đi lại trong nhà rồi, giờ cô đi làm…hắn cảm thấy không vui!
Như thể đột nhiên phải chia sẻ cô với người khác vậy!
Vòng tay của hắn dịu dàng nới lỏng ra, Giai Kỳ vốn dĩ tưởng hắn sẽ buông cô, nào ngờ nhằm lúc cô không để ý, bàn tay hắn lại giữ lấy đường cằm cô, ép cô quay đầu, vươn môi tới hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Cơ thể Giai Kỳ cứng đờ, đôi má cô lập tức đỏ ửng lên vì nụ hôn bất ngờ của hắn.

Đường cằm với những cọng râu lún phún của hắn ma sát lên làn da mềm mại của cô nhột nhạt ram ráp, khiến cho Giai Kỳ bối rối…Bàn tay cô chạm lên bờ vai rộng của hắn, như muốn đẩy khẽ hắn ra…
Lôi Triệt nhẹ nhàng buông đôi môi Giai Kỳ ra, đầu lưỡi hắn đưa qua liếm nhẹ vành môi của mình.

Ánh mắt ấm áp của hắn dừng lại trên gương mặt đỏ ửng đang lảng tránh của cô…
_ Anh tự hỏi không biết tại sao da thị em lúc nào cũng thơm ngát như vậy…
Giai Kỳ co khẽ trên đùi hắn, cánh tay và thân thể to lớn của hắn như một bức tường thành vững chãi chặn đứng đường thoát thân của cô.

…Bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên khuôn ngực mạnh mẽ của hắn, muốn đẩy hắn ra…
_ Hôm trước anh nghe thấy mấy con nhỏ đó nói em thường uống trà từ lá hoa hồng khô tự tay trồng, tự tay phơi khô…Có phải vì thế mà em lúc nào cũng tỏa ra mùi hoa hồng thơm tho không nhỉ?
Đường mũi thẳng căng của Lôi Triệt miết nhẹ lên hõm cổ của cô, Giai Kỳ có chút rùng mình khe khẽ….Cô run rẩy trước những mơn trớn dịu dàng của hắn, gương mặt quay nghiêng của cô thú hút xinh đẹp.


_ Em có thích trồng hoa hồng nữa không? Anh làm một vườn hoa cho em nhé?
Lôi Triệt dịu dàng nói, và Giai Kỳ ngạc nhiên trố mắt nhìn hắn.

_ Thật sao?
_ Em thích là được!
Giai Kỳ im lặng cắn cắn môi…Cô cảm thấy mấy ngày gần đây Lôi Triệt rất dễ chịu…nên đột nhiên muốn thử vận may…
_ Hay là….anh cho em về nhà cũ đi! Ở đó có vườn hồng sẵn rồi….Mà ở đó cũng không phải phiền chú Đinh…
Nhưng thanh âm chưa kịp thốt ra của Giai Kỳ đã nín bặt.

Giai Kỳ nhìn gương mặt lạnh giá và ánh mắt cảnh cáo của Lôi Triệt, sống lưng đột nhiên nổi hết cả gai ốc….

Mấy ngày nay Lôi Triệt lúc nào cũng dịu dàng, làm cho Giai Kỳ mất cảnh giác, cũng quên béng mất Lôi Triệt….chính là Lôi Triệt!
Cho dù có là một con sư tử đang ngủ…thì cũng vẫn là sư tử!
_ Đừng bao giờ có ý định bước chân ra khỏi căn nhà này! Biết chưa?
Giọng nói lạnh lùng xen chút đe dọa của hắn khiến Giai Kỳ cúi đầu im lặng.

Cô mím môi lại, còn không dám thở dài…
Lôi Triệt nheo mắt nhìn cần cổ cao cao của cô, trong lòng lập tức không hề vui….!
Giữa Giai Kỳ và Lôi Triệt vẫn còn một bức tường ngăn cách….cho dù mọi chuyện đã dễ chịu hơn trước rất nhiều….nhưng dường như vẫn có chút gì đó…mà Giai Kỳ chưa thể vượt qua!
Cả cơ thể của Lôi Triệt tỏa ra hàn băng, khiến cho Giai Kỳ lạnh toát cả sống lưng…
Rồi đột nhiên giọng nói có phần tà mị của hắn vang lên, dụ hoặc một cách lạ thường…
_ Em hết rồi đúng không?
_ Dạ…À vâng!
Giai Kỳ thật thà gật đầu…và ngay lập tức sau đó, cô giật mình nhận ra tiếng cười gian xảo của Lôi Triệt…
Không….không lẽ nào!
_ Giai nhi….cũng muộn rồi, lên phòng ngủ “nghỉ ngơi” thôi!
Thanh âm trầm thấp vang lên cùng với ý tứ quá mức mờ ám của hắn khiến cho Giai Kỳ cứng người lại…
Và chẳng để cho cô kịp phản ứng, cánh tay của hắn mạnh mẽ bồng cô bế bổng lên…Và sải chân của hắn mạnh mẽ hướng về phía phòng ngủ….

****
Follow Kỳ Kỳ đi....càng nhìu follow H càng dàiiii
????.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi