TỔNG TÀI TÀN KHỐC ĐOẠT ÁI


Lôi Triệt tựa lưng vào ghế da, cánh tay dài của hắn gác lên thành ghế, ánh mắt ấm áp hướng về phía Giai Kỳ đang lạch cạch xoay khối rubik, hít vào mùi hương hoa hồng thơm ngát tỏa ra từ tách trà ấm, và cả từ da thịt mềm mại trên cơ thể cô…Lôi Triệt thong thả nhấc tách trà ấm nóng lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, tận hưởng cảm giác yên bình rất hiếm hoi mà hắn ít khi có được…!
Vị trà hoa hồng tràn vào khoang miệng hắn, từ ngụm đầu tiên đã khiến hắn có chút ngạc nhiên.

Lôi Triệt khẽ xoay nhẹ tách trà trên tay và thưởng thức mùi hương ngào ngạt bung tỏa.

Đầu mi tâm hắn khẽ cau nhẹ lại, Lôi Triệt nhoài người đặt tách trà xuống, trong khi Giai Kỳ vẫn mải mê hí hoáy với khối rubik trong tay.

_ Lạ thật…!
Lôi Triệt khẽ lẩm bẩm, ánh mắt hắn di chuyển về phía cần cổ xinh đẹp của Giai Kỳ…thừa lúc cô không để ý, hắn chồm người tới, ôm cô vào lòng và đặt chóp mũi lành lạnh lên cần cổ của cô, tham lam hít vào mùi hương ngây ngất…
_ Lôi Triệt!
Giai Kỳ giật mình, theo bản năng bối rối gọi tên hắn.

Khối rubik rơi xuống khỏI tay cô, lăn hai vòng rồi đứng im trên mặt thảm.

Bàn tay cô nắm lấy cánh tay cứng nhắc của Lôi Triệt, bối rối đẩy lồng ngực to lớn của hắn đang vây hãm cơ thể cô ra…
_ Hình như không giống…
Lôi Triệt thì thầm rất nhẹ, làn hơi của hắn phả lên cần cổ, lên vành tai cô khiến Giai Kỳ ngứa ngáy.

Cô lách người khỏi vòng ôm của hắn, gấp gáp hỏi.

_ Cái gì không giống?
_ Mùi hương của em!
Lôi Triệt nhẹ giọng nói, và cho dù hắn có buông cô ra, thì bàn tay hắn vẫn giữa chặt lấy khủy tay của cô không rời.

Giai Kỳ có chút giật mình khi hơi nhiệt ấm áp từ bàn tay to lớn ấy lan vào trong cô, Giai Kỳ vẫn quen với cảm giác lành lạnh, có chút ram ráp của đôi găng tay da hắn thường mang…Nhưng dạo gần đây ở cạnh cô, Lôi Triệt thường để tay trần, hắn không còn che dấu vết sẹo trên bàn tay của mình nữa.


_ Mùi hương của em thì sao?
Giai Kỳ cau mày khẽ hỏi, gương mặt tuấn mĩ đẹp đẽ của hắn hiện lên vẻ ngờ vực...!
_ Đầu tiên anh nghĩ mùi hương của em giống như mùi trà hoa hồng, nhưng không phải.....có chút khác!
_ Khác là khác thế nào?
Giai Kỳ khó hiểu nhìn Lôi Triệt lần nữa cúi đầu ngửi mùi trà thơm...còn bản thân cô cũng len lén ngửi mùi hương tỏa ra từ cổ tay mình...!
Bất chợt, những ngón tay thon dài mạnh mẽ của hắn tóm lấy bàn tay của cô, siết nhẹ lấy nó...!
Giai Kỳ giật mình, theo bản năng vội kéo tay ra khỏi bàn tay hắn, nhưng những ngón tay thon dài ấy không thể để cho cô thoát, những ngón tay nhẹ nhàng siết lấy cổ tay mảnh khảnh của cô...ánh mắt của Lôi Triệt đột nhiên lộ ra dáng vẻ si dại, gương mặt hoàn hảo đến từng đường nét ấy cúi xuống...và vùi lên vùng da nhạy cảm non mềm trên cổ tay cô...!
Những ngón tay nhỏ nhắn của cô run rẩy khẽ co lại....!
Lôi Triệt nhắm mắt, tận hưởng từng tiếng gấp gáp nơi mạch đập mỏng manh của cô, làn da cô mềm mại và ấm áp, mang theo mùi hương quyến rũ hơn cả thứ rượu vang hoàn hảo nhất, khiến hắn say đến ngây ngất...!
Nếu như Tề Yến Thanh có khả năng cảm âm tuyệt diệu, thì Lôi Triệt lại sở hữu khả năng cảm nhận mùi hương rất tinh tế.

Giống như trời sinh cho hắn khả năng trở thành nhà kinh doanh rượu vang, hắn có thể phân biệt mọi mùi hương, và khả năng ghi nhớ rất tốt....Không chỉ rượu, còn cả thuốc lá, nước hoa...!
Lôi Triệt từng được tham gia vào rất nhiều buổi tiệc với những nhà bình hương nổi tiếng nhất nhì thế giới, hắn cũng đã được thưởng thức qua những mùi hương độc đáo và quý hiếm....nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy có mùi hương nào tuyệt diệu như mùi hương của Giai Kỳ.

Giống như một ly rượu vang chưng cất hoàn hảo, giống như một bông hồng tinh tế....Ngay từ lần gặp ban đầu, hắn đã bị mùi hương của cô thu hút....Chỉ lần gặp đầu tiên, giống như Giai Kỳ đã khắc ấn kí của mình lên hắn, không thể xóa mờ...!
Giai Kỳ nhìn Lôi Triệt vùi chóp mũi lên cổ tay mình, với vẻ tôn thờ như tôn thờ một báu vật...!Bàn tay cô nằm trong bàn tay hắn thật nhỏ bé, Giai Kỳ cắn môi, giật mình khi ánh mắt trầm ấm của anh đột nhiên ngước lên, chỉ một ánh mắt mà bao trùm toàn bộ gương mặt hồng rực của cô...!
Nụ cười của Lôi Triệt hiện lên trên khóe môi của hắn, người ta thường nói đàn ông có đôi môi như của Lôi Triệt thường rất bạc tình...Nhưng lúc này, khi nhìn vào ánh mắt quá đỗi sâu thẳm của hắn, Giai Kỳ lại cảm thấy không đúng!
Không là bạc tình....mà phải là si tình mới đúng!
Giai Kỳ đột nhiên sợ hãi ánh mắt quá mức si mê khắc khoải của hắn, cô sợ ánh nhìn như chờ mong một điều gì đó của hắn...!
Có phải rằng....hắn đang chờ mong, như đang kiếm tìm tình yêu của cô hay không?
Giai Kỳ cúi đầu xuống, bàn tay cô vội vàng rụt khỏi bàn tay của Lôi Triệt với lực mạnh quá mức cần thiết...giống như đang rút khỏi một ngọn lửa nóng, nếu không cẩn thận cô sẽ bị bỏng....!
Nụ cười gượng gập trên môi, Giai Kỳ vội vàng đứng lên, gò má đỏ ửng, Giai Kỳ cố gắng giữ cho mình được bình tĩnh, cho dù nhịp tim cứ run bắn cả lên…
Giai Kỳ đột nhiên cảm thấy không gian thật chật chội, cho dù cô có đứng ở đâu, có trốn đi đâu cũng không thoát khỏi ánh mắt bủa vây của Lôi Triệt.

Giai Kỳ vuốt những lọn tóc lòa xòa ra sau tai, đột nhiên buột miệng hỏi.


_ Anh….anh có muốn xuống xem…vườn hoa hồng của em không?
Lôi Triệt nhìn cô, trong giọng nói của Giai Kỳ rất dễ nhận ra được sự run rẩy….Hắn biết cô đang bối rối, nụ cười rất nhẹ hiện trên khóe môi của hắn, Lôi Triệt điềm tĩnh gật đầu, cùng chất giọng trầm ấm…
_ Chỉ cho anh!
Giai Kỳ thở phào một cái…thôi thì giờ đi đâu cũng được, miễn là không ở trong không gian kín bưng như thế này với riêng mình hắn…
Trái tim cô, sợ rằng đập đến mức rồi Lôi Triệt cũng sẽ nghe thấy mất thôi!
****
Vườn hoa hồng của Giai Kỳ là một khu đất trống nhỏ ở sân sau của chung cư, nằm ngay phía dưới ô cửa sổ phòng cô, trồng rất nhiều hoa hồng.

Lần trước Giai Kỳ còn cẩn thận làm một mái che, và xây thành một nhà vườn nhỏ nhắn để trồng hoa.

Mọi người trong chung cư cũng thường trồng rau trong nhà vườn đó, mùa đông cây cũng có thể phát triển được mà không sợ bị sương giá làm hỏng.

Lôi Triệt bước vào bên trong, đất lập tức bám đầy xung quanh đôi giày da đắt tiền của hắn.

Giai Kỳ chân đi ủng tay đeo găng nhìn Lôi Triệt mặc áo len quần âu giày da lạc lõng thì bật cười…Làm gì có người nào ăn mặc như hắn mà đi thăm vườn chứ!
Chỉ tại Giai Kỳ chẳng có đôi giày nào cho Lôi Triệt đi tạm, đôi nào của cô hắn cũng chỉ xỏ được nửa bàn chân!
Lôi Triệt nhìn cô cười khúc khích, lại nhìn vào đôi giày da độc quyền dính bê bết bùn đất của mình, nhướn khẽ lông mày…
Không sao! Dù gì cũng chỉ là một đôi giày thôi mà!
Lôi Triệt chẳng màng đến chuyện đôi giày da của hắn có nguy cơ bị vứt vào sọt rác, mà cúi người cầm xẻng đào đất, cầm cả xô chậu….giờ thì ngay cả găng da của hắn cũng dính bùn đất luôn!
Khi ra ngoài, Lôi Triệt vẫn không thể không đeo găng để che vết sẹo của hắn đi!
Giai Kỳ nhìn dáng vẻ tiêu sái của Lôi Triệt, ngay cả cúi người lấy dụng cụ làm vườn mà cũng quá mức thu hút, lại nhớh tới vừa rồi lúc đi xuống cầu thang, mấy người vệ sĩ đang dọn nhà lại đứng nghiêm chỉnh hành lễ, khiến cho Giai Kỳ xấu hổ đến mức muốn đào đất chui xuống.

Cô có phải là kẻ nào đó cao cao tại thượng quen với những chuyện này rồi đâu mà tỉnh bơ mà gật đầu rồi phẩy tay như hắn được….Nghĩ tới đó, Giai Kỳ liền phụng phịu nói với hắn.


_ Lần sau anh có thể nói vệ sĩ của anh đừng chào em như vậy nữa được không? Em không quen!
Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ cau mày nói với hắn, trưng ra bộ mặt rất phiền lòng….Nghĩ lại lúc vừa nãy đoàn người đứng nghiêm trang dõng dạc chào cô hai tiếng “Chị dâu” mà mặt mũi cô đỏ ửng lên lắp ba lắp bắp, hắn thấy đáng yêu chết đi được!
Nhưng mà có vẻ cô gái này có vẻ bị bắt nạt bức bối lắm, thôi thì dù sao hắn cũng là người lớn, nhường một chút vậy.

Lôi Triệt gật đầu, gương mặt xinh đẹp của Giai Kỳ lập tức hào hứng hẳn lên, cô nhanh nhẹn vẫy tay với hắn, hào hứng khoe.

_ Anh mau xem này…đây đều là hoa em trồng đấy!
Lôi Triệt bước tới, dáng người cao lớn, cử chỉ ung dung toát ra hào quang tự tin của hắn chẳng giống với người đang đi xem vườn gì cả, mà giống với với một vị Tổng giám đốc đang đi xem nông trường trồng nho thì đúng hơn.

Giai Kỳ nhìn đôi mắt sắc bén đang ngầm đánh giá hoa cô trồng, trộm nghĩ nếu thật sự cô là nông dân đang trồng hoa cho hắn, chắc chắn thể nào cũng không thể vượt qua yêu cầu khắt khe của hắn được.

_ Hoa này đều là em trồng…Trà hoa hồng vừa nãy anh uống đều là làm từ hoa này hết.

Em sẽ ngắt cánh hoa như vậy này, rồi đem phơi khô, sau đó cho vào máy sấy chuyên dụng, lúc dùng trà bỏ thêm cánh hoa vào cho thơm.

Giai Kỳ vừa nói vừa ngồi xuống, cô dùng kéo cắt xuống mấy bông hoa hồng đang hé nụ rồi nhẹ nhàng tách những cánh hoa ra, giữ vào trong lòng bàn tay rồi chìa ra cho hắn.

_ Anh thấy đẹp không?
Lôi Triệt ngồi xuống, ánh mắt tà mị của hắn nhìn vào những cánh hoa hồng trên tay cô, nhẹ giọng nói.

_ Nhưng không đẹp bằng em…!
Gió len qua khe hẹp, thổi qua mang từng trận hương hoa hồng thơm ngát.

Hai người một nam một nữ ngồi cạnh nhau, trước mặt là một vườn hoa hồng đang nở bùng ê ấp mà rực rỡ, tình yêu thơm ngát như hương thơm của hoa hồng dịu dàng dâng lên, khiến cho hai trái tim yêu thổn thức…
Lôi Triệt ôm lấy bàn tay Giai Kỳ, nâng khẽ bàn tay cô lên, rồi hắn cúi đầu xuống, tinh tế ăn từng cánh hoa trên tay cô….

_ Ấy…
Giai Kỳ giật mình nhìn hắn dùng môi nhẹ nhàng ngậm từng cánh hoa, cánh môi nóng ấm của hắn chạm lên bàn tay cô nhột nhạt.

Lôi Triệt cứ thế, từ từ ăn hết từng cánh hoa trên tay cô…

Nụ cười hé trên đôi môi hắn, Lôi Triệt cười rất dịu dàng, ấm áp nói với cô.

_ Hi vọng sau này anh cũng sẽ mang mùi hương giống em!
Giai Kỳ đỏ mặt….cô hiểu rằng với Lôi Triệt, câu nói đó mang hàm ý rằng…Hắn muốn mình thuộc về cô…
Một khoảng rung động len giữa hai tâm hồn, cô và hắn cứ thế nhìn nhau….trong khoảng khắc mà không một thanh âm nào thốt nên thành lời…
_ Anh yêu em!
Thanh âm ngập tràn từ tính thốt ra, khiến cho Giai Kỳ hoảng sợ.

Bàn tay hắn quá mức to lớn, còn ánh mắt thì quá mức ấm áp, nụ cười thì quá đối dịu dàng, còn thanh âm thì lại quá đỗi đắm say, khiến cho Giai Kỳ như chìm vào trong sự mê say ấy….

Ánh mắt mong chờ của Lôi Triệt khiến Giai Kỳ khó xử, cô cắn môi nhìn hắn, thanh âm vừa mới thốt ra ngoài môi…
_ Em….

Thì đột nhiên cô thấy đầu lông mày của Lôi Triệt cau lại…Giai Kỳ thấy hắn mở môi hít thở, bàn tay đột nhiên ôm chặt lấy lồng ngực, gương mặt hắn lộ ra vẻ sợ hãi bất an, tiếng thở dốc nặng nề hơn như thể hắn đang đau đớn….

Và sau đó, đầu gối của hắn khụy xuống đất…
_ Lôi Triệt!
Giai Kỳ hoảng hốt lao tới, đỡ lấy thân thể cao lớn đang đổ rạp xuống đất như một lâu đài trên cát.

Bàn tay hắn thít chặt lấy ngực áo, nỗi đau đớn hiện rõ rệt trến gương mặt…Lôi Triệt nhìn cô bằng ánh mắt hoảng hốt, thanh âm nghẹn tắc như bị bóp chặt vang lên…
_ Anh…anh thấy lồng ngực đau thắt, toàn bộ các cơ của anh rất đau, giống như bị trói chặt….Anh…anh không thở được….!
_ Lôi Triệt! Cố lên! Thở đi anh! Thở đi!
Giai Kỳ hoảng hốt, cô không biết tại sao đột nhiên hắn lại như vậy….Bàn tay cô đỡ lấy đầu hắn đặt nhẹ xuống đất, cô vuốt ve gương mặt đang dần trắng bệch của hắn…Lôi Triệt như lên cơn đau tim, hắn muốn nói gì đó với cô, nhưng không thể thốt ra nổi một lời…
_ Đợi em! Đợi em…em đi gọi người! Cố lên anh!
Giai Kỳ nói với hắn, cố giữ cho gương mặt mình bình tĩnh để trấn an hắn cho dù mồ hôi vã ra trên trán và nước mắt đã lưng tròng…Cô hôn lên trán hắn và vội vã đứng dậy, lao ra ngoài nhà vườn, hét lên khi cơn nức nở òa vỡ…
_ GỌI ĐIỆN CHO BỆNH VIỆN ROYAL GẤP! MANG XE TỚI ĐÂY GẤP! NGƯỜI ĐÂU!!!!
****
Follow Tài khoản của mình nha❤️
Cám ơn mọi người nhìu lắm.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi