TỔNG TÀI THÂM TÌNH CHỜ EM NGOẢNH LẠI


“Nếu không có thêm 400 triệu em có thể mua một chiếc Audi cũng được mà.

Không câu nệ lắm.” Đường Vận lườm hai người đàn ông đang ngà ngà say dáng vẻ bắt đầu thiếu đứng đắn, cô thều thào đáp.
“Đại Boss nhà ta sẽ không bạc đãi Cận thiếu phu nhân của mình đâu, đừng nói là Ferrari...!Em muốn hái sao trên trời đều được như ý cả mà.” Câu này đến lượt Hàn Tước trêu.
“Anh Trang! Anh phải tranh thủ và tận dụng tốt tài nguyên, nhất định phải theo đuổi được chị An Kiệt.

Nhưng mà, chỉ tính theo đuổi thành công thôi phải không? Nhỡ sau này chia tay hoặc không kết hôn vẫn tính nhé.”
“Đường Vận đáng ghét, em đang tạt gáo nước lạnh vào tôi sao, một đằng động viên lại một nẻo phá đám.”
Bốn người lời qua tiếng lại một lúc thì đã ngấm say.

Sau đó cũng thanh toán rồi quyết định ra về.
Bên ngoài sàn nhảy vẫn còn cảnh sát làm việc nên mọi thứ im ắng và có khá nhiều khách ra về.
Ra đến cửa, Trang Dật Thăng nhìn An Kiệt cùng đồng nghiệp đứng cạnh một chiếc xe đang nói chuyện với nhau.

Chẳng biết nghĩ cái quỷ quái gì trong đầu mà môi bất giác kéo dài ra cười cười.

Anh quay sang nói với mọi người:
“Chuyện theo đuổi còn xa, trước mắt tôi lại muốn cược thêm cái khác nữa.”
Ba người hiếu kỳ nhìn Trang Dật Thăng tuy nhiên không ai vui vẻ hay hào hứng như anh ta cả.
“Nhìn đi, các người tin tôi có khả năng quá giang An Kiệt madam đưa về khách sạn không chứ?”
“Anh đang mơ sao? Bớt tưởng bở đi.


Bây giờ tôi đi nhờ vả có khi còn bị từ chối, chị ấy có vẻ bận thật đấy.” Đường Vận lập tức phản bác.
“Không tin? Trang Dật Thăng tôi trời sanh miệng lưỡi khôn khéo, tán gái càng là thiên phú.

Nếu thắng, ba người phải đến dọn nhà và trang hoàng giúp tôi đấy.”
“Lại cá cược.

Lần này tôi không tham gia.” Đường Vận quyết liệt trả lời, quay quắc mặt sang hướng khác rồi đưa tay vẫy taxi.
Ngỡ rằng khi cô phản đối hai người kia sẽ đồng tình theo, dù gì chuyện tán tỉnh ‘chân ái’ của Trang Dật Thăng không liên quan lắm tới bọn họ.
Bấy giờ bên tai nghe được Hàn Tước dây dưa lời lẽ bông đùa, có vẻ đã bị hơi men làm cho bản thân mất kiểm soát chừng mực.
“Không được, em không tham gia thì còn gì hứng thú.

Chỉ có mình em con gái, chúng tôi không thể trêu một chút hay sao? Được, nếu cậu thua thì phải nhận lời làm người phát ngôn cho KM, sánh đôi với Eva Min, phỏng vấn và tạo drama.”
“Cái này...!tôi đang theo đuổi chân ái, các người như vậy là hại tôi rồi.”
“Thì thắng mới được cả hai.

Đường Vận! Điều kiện của em thế nào?”
Hàn Tước này có vẻ hứng thú cá cược quá đó, anh ta cảm thấy tẻ nhạt lắm sao? Vì chị Giang Linh Ngọc bỏ rơi mà sinh ra phiền chán?!
“Cứ tính bằng tiền mặt đi, tôi trước mắt chỉ hứng thú với tiền thôi.” Đường Vận cuối cùng cũng miễn cưỡng chấp thuận.

“Quá thực dụng! Vậy nếu em thua...!tiền thì chúng tôi không cần, em chỉ cần, tối nay qua đêm chỗ anh Thành thôi.” Hàn Tước lập tức trả lời...!ánh mắt màu bạc sáng quắc, nhìn khá đểu.
Đường Vận cả giận, cảm giác giống như bị đối phương gài mình.
“Hàn Tước! Anh cứ liên tục ra chủ kiến quỷ quái, thật đáng ghét.”
Hai chiếc taxi nối đuôi nhau dừng lại trước ba người họ, Hàn Tước cười cười, dáng vẻ phong lưu đi vào xe, không tiếp tục trêu cô gái nhỏ nữa.
“Thư kí Đường! Em nghĩ tôi sẽ làm gì em chứ?” Cận Úy Thành hừ lạnh sau đó cũng dứt khoát mở cửa taxi rồi bước lên xe.
Đường Vận xấu hổ.

Có lẽ Hàn Tước chỉ cố ý gán ghép và trêu đùa hai người bọn cô.

Cận Úy Thành và cô qua đêm ở cùng một phòng khách sạn thì sẽ xảy ra loại chuyện gì chứ?
Trang Dật Thăng lúc này đã chạy sang chỗ An Kiệt.

Anh ta vừa đến liền mở điện thoại cho chị ấy xem cái gì đó.

An Kiệt có vẻ bất ngờ sau đó thì...!thật sự mở cửa xe chở Trang Dật Thăng đi.
Ba người tuy rằng vào trong taxi ngồi nhưng vẫn chưa có ý rời khỏi ngay, muốn là xem thử tình hình của Trang Dật Thăng thành bại ra sao mới bảo tài xế cho xe lăn bánh.
Tình cảnh trước mắt quả nhiên không làm Hàn Tước và Cận Úy Thành thấy thất vọng.

Xe chạy.


Mỗi người nhất thời đều im lặng.
Một lúc sau Đường Vận thấy taxi chở Hàn Tước rẽ đi hướng khác khá ngạc nhiên nên đã quay sang nghi vấn với Cận Úy Thành:
“Cận tổng à, anh Hàn không cùng chúng ta trở về khách sạn ư? Anh ấy đi đâu thế?”
“Làm sao tôi biết được.

Nhưng khả năng lớn là muốn tránh mặt em.”
“Tránh mặt tôi sao? Tôi...” Đường Vận nhướng mày, bắt đầu suy đoán linh tinh.
Cận Úy Thành gõ nhẹ lên đầu cô sau đó khẽ cười, trong không gian chật hẹp của chiếc taxi vẻ mặt anh thoáng qua trông có hơi phúc hắc.
“Muốn làm nội gián cho Linh Ngọc sao? Bây giờ chúng ta về khách sạn, tắm rửa trước, cả người tôi toàn mùi rượu.”
“Hả?” Đường Vận lập tức đỏ mặt.

Ngơ ngác nhìn Cận Úy Thành rồi lại quay sang nhìn ra ô cửa kính.
“Tầm 10 giờ tối chúng ta ra ngoài ăn đêm đi.

Hong Kong khá náo nhiệt, chắc em sẽ thích đó.”
Đường Vận nhìn phố sá bên ngoài và nghe những lời mà Cận Úy Thành thốt lên có chút hứng khởi, cô thoải mái trở lại, quay mặt qua và chủ ý gật đầu.
Cận Úy Thành lại nhìn ngắm cô lần nữa, ánh mắt mông lung và xa xăm.

Anh thật tình nói, lời lẽ nghiêm túc:
“Nhưng ban nãy em đã thua rồi.

Em nên giữ chữ tín.”
“Ây! Cận tổng!”
Trang Dật Thăng quả nhiên tính sẵn mới cược.

Tới hộp đêm chơi và réo cô theo cùng, rõ ràng từ đầu chí cuối đã lên kế hoạch.


Nhưng càng không ngờ tới anh ta có bản lãnh nắm bắt thông tin nội bộ, còn có thể khiến An Kiệt không chút nghĩ ngợi đi cùng anh ta.

Cận Úy Thành! Anh ta dạo gần đây cứ hay trêu đùa cô, có phải có ý với cô hay không? Loại người cuồng công việc như anh ta mà cũng có tâm tư này?!
Anh ta mặc dù phụ nữ vây quanh, nhưng bao năm làm việc ở Cảnh Duyệt, Đường Vận ít nhiều cũng hiểu con người này.

Cận Úy Thành không phải kiểu người xem trọng chuyện tình cảm, càng không có hứng thú với phái đẹp.

Các cô gái được anh ta ưu ái dẫn theo tham dự party hoặc là làm sự kiện luôn nhận được lợi ích nhất định, anh ta rất hào phóng nhưng lại không đặt nặng tình cảm và quá để ý đến ai.
Bao nhiêu người say đắm Cận Úy Thành vẫn là vì anh ta luôn giữ mình trong sạch đối với thị phi và phụ nữ.
Đường Vận thưởng thức anh ta nhất ở điểm này.

Nhưng mà, cô vẫn nghĩ đến Lưu Ân nhiều hơn.

Sau khi trở về Thượng Hải, mọi thứ sẽ tốt đẹp đến với cô.
Đến 10 giờ tối, Cận Úy Thành đúng hẹn gõ cửa phòng, sau đó cùng Đường Vận đi bộ dọc theo bệ đường gần khu vực khách sạn, cả hai tản bộ và tìm hàng quán ưng ý kiếm đồ ăn lót dạ.

Cận Úy Thành và Đường Vận đều ăn mặc đơn giản, quần jean và áo thun T-shirt, thậm chí không khoác thêm áo ngoài.

Thời tiết ở Hong Kong vào mấy tháng cuối đông không lạnh như Thượng Hải, khá là mát mẻ và có gió bấc thổi mạnh.

Không khí náo nhiệt và tươi mát như vậy thật sự ăn đồ nướng là thích hợp nhất..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi