TỔNG TÀI THÂM TÌNH CHỜ EM NGOẢNH LẠI


Cô bé nhỏ chạy nhảy nô đùa, dần đi xa thật xa không muốn quay đầu lại.

Cận Úy Thành sợ cô bé té ngã xuống con suối, không ngừng gọi tên cô.

Nhưng cô bé dẫu thế nào cũng không quay đầu lại nhìn anh, càng khiến anh trở nên bất lực.
“Huyền!”
“Huyền! Em quay lại đi.”
“Huyền! Đừng bước tới...”
“Cẩn tổng! Cận tổng!”
Đường Vận nằm bên cạnh nghe tiếng gọi thổn thức của người đàn ông bên cạnh làm bừng tỉnh dậy, cô hoang mang lay lấy bờ vai của Cận Úy Thành và gọi lớn để anh thức tỉnh.
“Huyền!”
Cận Úy Thành chợt giật mình dậy, trước mắt anh là ngọn đèn chùm pha lê long lanh treo trên trần nhà cùng với gương mặt trái xoan phờ phạc của Đường Vận.

Cô đang nhìn anh, đôi mắt như hai viên ngọc chuyển động trong khoảng tối mờ mờ ánh đèn.
“Cẩn tổng! Anh ổn chứ? Anh bị bóng đè à, có lẽ do mệt mỏi quá.”
Đường Vận đưa tay ra muốn quẹt giọt nước mắt chảy dài xuống mang tai thì bị Cận Úy Thành ngăn lại.

Anh ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất vẫn chưa kéo hết rèm.
Đường Vận lại ngoan cố đặt tay mình lên vầng trán của Cận Úy Thành, miệng khe khẽ kêu lên: “Anh đúng là bị sốt rồi.”
“Tôi không hề hấn gì đâu.”
“Không nóng lắm...” Đường Vận nhanh nhẹn trượt khỏi giường, đi đến bàn rót cho Cận Úy Thành một cốc nước đầy.
Cô quay trở lại đưa đến trước mặt anh ta.
“Cận tổng cố uống hết cốc nước này đi ạ.

Buổi sáng thức dậy anh tương tự uống thêm một cốc nước nữa nhé.

Tôi sẽ dậy sớm ra ngoài mua cho anh cháo nghêu ăn sáng, và gọi bác sĩ đến kiểm tra bệnh cho anh.”
Cận Úy Thành như tên nhóc con ngoan ngoãn đón lấy cốc nước và uống liền một mạch.

Anh nhìn Đường Vận khá trìu mến nói:

“Do không quen thời tiết...!Chỉ là sốt nhẹ.

Buổi sáng cùng nhau ra sân tập đánh cầu lông coi như là vận động vậy.

Không cần phiền phức gọi bác sĩ.”
Đường Vận gật gù.
“Cũng tốt.

Chơi cầu lông đổ mồ hôi ăn ít cháo và uống nhiều nước sẽ khỏe nhanh thôi.

Tôi chuẩn bị Vitamin C thêm là được.”
Đường Vận đi cất cốc nước thì nghe Cận Úy Thành bảo:
“Chỉ mới hơn 2 giờ.

Em trở về phòng ngủ đi.

Ăn mặc như thế làm sao ngủ ngon cho được.”
Đường Vận nhìn xuống đánh giá toàn thân, quần jean bó gọn cùng với chiếc áo len cổ lọ dài tay...!ngán ngẩm một trận.

Cô ngước mắt nhìn về phía Cận Úy Thành cười cười rồi gật đầu đi về phòng mình.
Sáng sớm Cận Úy Thành và Đường Vận đã bắt đầu dậy chạy bộ và chơi đánh cầu lông.

Kỹ thuật đánh cầu của cả hai rất tốt nên càng chơi càng hăng.
Đến khi nghe bụng đói cồn cào thì mới trở về khách sạn gọi hai phần cháo nghêu, chân giò hun khói và bánh bao hấp xứ Quảng.
Đường Vận và cả Cận Úy Thành vừa mệt vừa đói ăn uống rất nhiệt tình.

“Cận tổng à, ngày thường nhìn quen anh trong bộ dáng nghiêm túc rồi...!không ngờ là lúc mặc đồ thể thao cũng nam tính lắm chứ.” Đường Vận thật tình thưởng thức.
Cận Úy Thành uống thêm Vitamin C theo sự quan tâm của Đường Vận, nghe cô nói mà muốn không kịp nuốt xuống ngụm nước trong miệng.
Vừa hay muốn nói lại lời trêu đùa thì trông thấy vết sẹo dài trên cánh tay của Đường Vận.

Những ngày qua cô luôn cố ý diện áo dài tay, che đi chỗ vết thương cũ, giờ đây cô mặc áo thể thao cộc tay với khoảng cách gần như thế trông qua kì thực làm người ta không khỏi thương xót.

Vết thương sâu và dài, trên cánh tay trắng nõn của một cô gái trẻ dẫu sao nhìn vẫn lấy làm thương tiếc.

Cận Úy Thành nhớ tới Lãnh Thiếu Phong và Phan Ngọc thì không nén được cơn giận.
Đường Vận bắt gặp ánh mắt của Cận Úy Thành nhìn về vết thương thì ngượng ngùng lấy tay giấu đi, cười cười thản nhiên.
Cận Úy Thành kéo cánh tay ấy ra xem, thái độ quyết liệt.

Anh chau mày, càng xem càng bực dọc.
“Anh Cận nhỏ đã mang đến không ít thuốc và kem dưỡng tốt rồi, dùng rất được.

Vả lại tôi cũng có hỏi bác sĩ da liễu, vết thương này ăn uống kĩ một chút sẽ không làm sẹo đâu.”
“Tôi đâu thấy em cử ăn gì.”
“Ây!”
Đường Vận bị Cận Úy Thành trực nhìn thì ngượng ngùng rụt tay lại.
“Giám đốc phụ trách party ở Câu lạc bộ Milana đã báo cáo ổn thỏa rồi ạ.

Bên KJ cũng chẳng có yêu cầu gì đặc biệt.

Hội thao giao lưu hai bên cũng là những trò chơi thú vị và có lợi cho vận động sức khỏe, đã được duyệt rồi.”
“Được.

Chuyện bên Hong Kong đã có Hàn Tước lo liệu.


Tôi nghĩ sẽ sớm về Thượng Hải trong ngày hôm nay.

Tầm 3 giờ chiều em theo tôi dành một giờ đồng hồ đi khảo sát chi nhánh Hong Kong, rồi sẽ ra sân bay.”
Đường Vận tròn mắt ngạc nhiên, tròng mắt chuyển động không ngừng tính toán trong đầu.

Cô mở điện thoại, lướt xem mạng xã hội, trả lời Cận Úy Thành mà mắt vẫn dán vào màn hình:
“Vâng ạ.

Có hơi gấp gáp nhỉ.

Tôi xem mình cần tranh thủ đi những đâu...”
“Chính em nôn nóng trở về Thượng Hải nhất mà.”
Đường Vận nhìn vào màn hình chợt bật cười, cứ không tập trung.
“Em xem gì vui thế?”
Cận Úy Thành nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô thư kí nhỏ mà hiếu kì vặn hỏi.

Lại chẳng quen đến việc bị người khác phớt lờ mình như thế.
“Dạ, là hình của em gái Đường Nghiên.

Chắc là do bạn bè chụp lúc không để ý, nhìn buồn cười lắm.”
“Em còn muốn đi đâu nữa à?”
“Phải đó.

Tôi vừa check được vài địa điểm mua sắm.

Ây! Đi Hong Kong phải mua ít quà tặng đồng nghiệp, huống hồ bên đây giá cả so với Thượng Hải rất tốt nữa.”
Nói đến đây Đường Vận ngẩng đầu lên nhìn Cận Úy Thành và mỉm cười.

Cô lại tiếp tục nói.
“Em gái tôi sẽ còn lưu lại ở đây hai hôm.

Cận tổng à! Bây giờ tôi về phòng thay đồ, đi dạo phố một chút nhé.

Anh không có việc gì cần đến tôi phải không?”
Cô ấy không muốn đi cùng anh sao?! Cận Úy Thành có chút hụt hẫng.


Tuy nhiên ngẫm nghĩ lại thì nhớ rằng bản thân anh vẫn còn cuộc họp kín với nhóm lãnh đạo ở công ty Đầu tư KM.

Anh nhìn Đường Vận, mắt vô thức nheo nheo lại, thoáng qua còn nhìn nhầm là đang khó chịu.

Anh nói:
“Em tùy ý.”
Dứt lời thì mở ví lấy ra một chiếc thẻ thanh toán đưa đến trước mặt Đường Vận.
“Em dùng thẻ này, cứ quẹt thoải mái.

Thích gì cứ mua.”
Đường Vận đang lúc nâng cốc nước lên uống nghe Cận Úy Thành thốt lên thì phun nhẹ một mớ ra ngoài, sau đó ho sặc xụi một trận dài mới điềm tĩnh trở lại.
“Hóa đơn...!hóa đơn Cảnh Duyệt trả sao? Tốt như thế...!Kế toán tài vụ xem qua...!có phải hơi dễ sinh ra loại suy nghĩ trắc ẩn nào khác không?”
“Thẻ này không đăng kí ở Cảnh Duyệt.”
Đương nhiên là thẻ thanh toán cá nhân Cận Úy Thành anh rồi.

Sao cô ấy có thể tỏ ra ngớ ngẩn không đúng lúc như vậy chứ? Huống hồ cái này đối với anh là chuyện nhỏ.
“Thật sự là quẹt thẻ thỏa thích sao?” Đường Vận cố nhấn mạnh, ánh mắt đặc biệt sáng lấp lánh.

Nhìn qua có hơi buồn cười.
Cận Úy Thành gật đầu chắc nịch.
Đường Vận lại vu vơ cảm khái: “Chà, thật giống kim chủ bao nuôi...!Là loại tư vị này sao?”
Cận Úy Thành thấy Đường Vận kiểu hào hứng tươi cười mà lời nói thì hoàn toàn trái ngược, có chút không nói nên lời.

Anh chỉ biết nhét chiếc thẻ vào tay cô, mạnh mẽ quả quyết để cô không phải từ chối.
“Ây! Vậy tôi cũng không khách sáo làm gì.

Cảm ơn anh, Cận tổng.

Vì tự trọng, tôi cũng không quẹt thả tay đâu.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi