TỔNG TÀI THÂM TÌNH CHỜ EM NGOẢNH LẠI


Lúc hai người đẩy cửa bước ra thì thấy Iris Vương đang khoanh tay trước ngực nhìn Đường Vận nấu ăn dưới bếp.

Nghe thấy động tĩnh thì quay mặt lại, biểu tình niềm nở.
“Hôm nay đến cốt là mời anh cùng phu nhân đi ăn bào ngư ở một nhà hàng mới khai trương của người bạn.

Anh Cận nhỏ không khỏe thì cần nên tẩm bổ nhiều vào.

Trông anh gầy đi.”
Cận Chí Minh mỉm cười còn chưa kịp nói gì đã thấy Iris xuống bếp ngăn cản động tác của Đường Vận, “Thư kí Đường cũng đi chung nhé! Không cần vất vả như vậy làm gì.

Được mấy khi đông đủ, chị bận bịu khéo phu nhân lại ái ngại trong lòng.”
“Đừng gọi tôi là Thư kí Đường nữa, tôi đã thôi việc ở Cảnh Duyệt rồi.”
“Ây, tôi quen miệng thôi.”
“Vậy mẹ và Iris đến nơi đó trước đi.

Còn và Đường Vận dọn lại chỗ này xong rồi ăn diện chỉn chu một lượt rồi theo sau.

Cứ gửi địa chỉ qua.”
“Vậy đi.”
Cận phu nhân và Iris vui vẻ trở ra ngoài.

Cận Chí Minh cũng xuống bếp giúp Đường Vận sắp xếp thức ăn trở vào trong ngăn mát.
“Lâu rồi chúng ta không ra ngoài dạo phố.

Em đừng buồn phiền.


Buổi chiều chúng ta nấu ăn ở nhà nhé! Mẹ anh nhờ vả Iris, cô ấy lại nhiệt tình thật sự khó lòng từ chối.

Nhưng em yên tâm, cô ấy ngồi nửa tiếng thì về thôi.”
Đường Vận ngạc nhiên quay sang hỏi: “Sao anh biết chắc là nửa tiếng?”
“Anh là ông chủ của cô ấy mà.

Cho cô ấy nhận thêm một hợp đồng quảng cáo mới, còn không háo hức quay về chỗ làm hay sao?”
Đường Vận lập tức bĩu môi, “Đúng thực quỷ quái.”
Bên ngoài lại có tiếng chuông cửa kèm theo tiếng đập cửa.

Cận Chí Minh và Đường Vận hết sức ngỡ ngàng nhìn nhau.
Cận Chí Minh vội trở ra mở cửa, người đến còn chưa kịp nhìn kĩ mặt mũi đã chạy ập vào bên trong.
“Đường Vận! Đường Vận!”
“Hinh Hinh!”
Đường Vận đứng một chỗ bất động, ánh mắt vô thức nhìn xuống chiếc bụng hơi nhô lên của Đường Hinh Nhi, trong lòng không khỏi khó chịu.
Cận Chí Minh vẫn không biết là chuyện gì.

Anh chưa từng gặp qua Đường Hinh Nhi, chuyện xảy ra càng chưa từng được nghe Đường Vận nhắc đến, cho nên vô cùng mơ hồ.
“Đường Vận! Xin chị hãy giúp cho em, Cận tổng vừa muốn đính hôn thì Haley đã tìm em bảo phải phá thai.

Em không dễ gì mới tìm được đến đây.”
Cận Chí Minh vừa nghe qua Đường Hinh Nhi nói thì sừng sỡ đi đến bên cạnh Đường Vận, nhìn cô xem xét biểu cảm, “Có cần anh tránh mặt hay không?”
“Không sao đâu.

Nói vài lời thì chúng ta đến chỗ hẹn với Cận phu nhân, không nên để họ đợi lâu.”
Đường Vận lạnh nhạt nhìn Đường Hinh Nhi, sau đó điềm nhiên trả lời Cận Chí Minh.

Khiến Cận Chí Minh có chút ngoài dự liệu.

Cô lại tiếp tục quay sang nói với Đường Hinh Nhi, lời lẽ mạnh mẽ và rành mạch.
“Giữa tôi và Cận Úy Thành đã không còn chút liên quan nữa, em tìm sai người rồi.

Huống hồ tôi không có bản lĩnh gì có thể giúp được em.

Chuyện do em tự rước lấy thì hãy cố vượt qua.”
Đường Hinh Nhi rưng rưng nước mắt khụy gối xuống nói lời cầu xin, từng lời nức nở: “Chị xem như thương xót cho em được không? Em biết mình đã hủy hoại chuyện tình tốt đẹp của hai người, nhưng mà đứa bé vô tội...”
“Em cố ý tìm đến để xát muối lên vết thương của tôi đúng không? Đường Hinh Nhi! Em cút khỏi đây đi.”
Đường Vận siết chặt nắm đấm nước mắt lưng tròng.
Đường Hinh Nhi khựng lại sau đó thì chuyển qua Cận Chí Minh, “Anh Cận nhỏ! Dẫu sao trong bụng cũng là cháu ruột của anh, anh giúp tôi được chứ? Giúp tôi trở về Đài Loan đoàn tụ với mẹ...”
Cận Chí Minh cúi xuống đỡ Đường Hinh Nhi đứng lên, rất nhanh đã nói lời đồng ý: “Được thôi.”
Đường Hinh Nhi vui mừng, tay quẹt lau nước mắt, không ngừng nói tiếng cảm ơn.
Cận Chí Minh gọi điện thoại cho tài xế và bảo người sắp xếp đưa Đường Hinh Nhi đến một chỗ ở khách sạn.

Anh thản nhiên bảo cô ấy xuống dưới nhà đợi, cả quá trình giống như làm một việc rất đổi bình thường, trạng thái không hề thay đổi mặc cho đối phương cứ không ngừng thút thít rơi nước mắt.

Còn anh và Đường Vận trước mắt vẫn xuống dưới nhà lái xe đi đến chỗ hẹn.

Cả hai vẫn duy trì sự im lặng, đến khi Đường Vận nén xuống buồn phiền quay sang bắt chuyện.
“Anh không biết chuyện của Đường Hinh Nhi ư?”
“Đương nhiên không biết.”
“Nhưng Doãn Cách Nhi và Trang Dật Thăng lại biết.”
Cận Chí Minh nhún vai: “Đâu có chuyện gì khó đoán, Trợ lý Linh là người của Doãn Cách Nhi gài vào phòng thư ký giám sát anh hai.”
Đường Vận hơi ngạc nhiên, nhưng ngẫm nghĩ vẫn cảm thấy khá thuyết phục.

Và có lẽ Cận Úy Thành cũng không để ý lắm với chuyện người của mình toàn là ‘ăn táo rào sung’.

Huống hồ chuyện riêng tư của Cận Úy Thành nếu anh ta thật sự muốn giấu giếm thì không dễ bị thăm dò.

Những chuyện mà một người có thể giám sát thì có bao nhiêu gây ảnh hưởng đến cuộc sống của anh ta được đâu.
Cận Chí Minh lái xe nhưng vẫn đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Đường Vận như thể trấn an.
“Chí Minh! Em không thích bên cạnh anh có những cô gái vây quanh.”
“Okay!”
“Anh giúp em thăm hỏi chị Giang Linh Ngọc với.”
Cận Chí Minh hơi ngẫm nghĩ sau đó gật đầu.
“Chí Minh!” Đường Vận khẽ gọi, mắt vẫn nhìn ra ngoài ô cửa kính.

Vì tiếng gọi bất chợt này khiến Cận Chí Minh không tránh khỏi lo lắng ở trong lòng thậm chí có phần căng thẳng.
Anh lái xe tấp vào một bên đường rồi dừng lại, âm thầm chờ đợi những lời tiếp theo.
“Chúng ta cho nhau thời gian yên tĩnh suy nghĩ nhé! Em cảm thấy anh và em đến với nhau đã quá nóng vội rồi.

Cũng không được công bằng cho anh.”
Cận Chí Minh vẫn duy trì im lặng.
“Chí Minh! Em muốn trở về khu nhà Hỉ Thước ở bên cạnh cha mẹ thời gian này...”
“Chỉ vì hôm nay Đường Hinh Nhi đột nhiên đến?”
“Phải.

Tâm trạng em thật sự bị ảnh hưởng...!Chuyện cũ giống như sờ sờ trước mắt em không thể nào quên đi được.”

“Đó cũng là bản lĩnh của Cận Úy Thành.

Anh ấy không hề muốn em quên đi sự tồn tại của mình.”
Đường Vận lại rơi nước mắt.
“Em chưa muốn đi Cáp Nhĩ Tân lúc này.”
“Được.”
Đường Vận tháo dây an toàn sau đó lao thẳng ra ngoài xe.

Đi một mạch theo hướng ngược lại.

Tay không ngừng lau đi nước mắt.
Gió thổi mạnh làm tung vạt áo, khiến con người ta có cảm giác muốn tung bay.
Đường Hinh Nhi thật sự giỏi sát thương vào cô, chỉ cần cô ấy xuất hiện liền lập tức đẩy cô xuống vực sâu của quá khứ từng trải qua với Cận Úy Thành.

Hình ảnh Vân Nam hoa đào rộ nở hiện lên làm trái tim cô bỗng trở nên yếu đuối.
Đêm ấy ở biệt thự cô rõ ràng nhìn thấu tâm tư của mình, tình cảm của mình dành cho Cận Úy Thành.
Cô một lòng hổ thẹn nên muốn bù đắp nhiều hơn cho Cận Chí Minh, lo sợ vì chút khác thường của cô có thể khiến anh ấy bị tổn thương.

Nhưng cô đã sai, cô cố là như vậy thì mọi chuyện vẫn không thể tốt hơn, cô đau lòng thì không thể tỏ ra hạnh phúc cho được.
Đường Vận càng sải bước càng hối hả muốn thoát khỏi chỗ ồn ào hiện tại.

Cô không muốn nghe thấy bất kì âm thanh nào.
“Cướp!”
Đường Vận đứng khựng lại, nghiêng người về phía phát ra âm thanh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi