TỔNG TÀI THEO ĐUỔI CÔ VỢ NHỎ THI NHÂN

Chương 165

“Cô Mạc, tiệc rượu hôm nay không chào đón cô. Phiền cô rời khỏi đây.”

Vốn Vương Ngọc San không muốn cô ở lại đây. Con khốn này là một quả bom hẹn giờ.

Bảo vệ xuất hiện bốn phía.

Vẻ mặt Thi Nhân không thay đổi: “Vốn tôi không muốn xen vào việc của người khác nhưng coi như tôi làm vì bà Tiêu đáng thương đã qua đời kia. Tôi không cẩn thận điều tra được vài chuyện ban đầu, cảm thấy nhà họ Thi các người khiến người ta buồn nôn.”

“Có ai không, mời cô Mạc ra ngoài. Có thể cô ta uống nhiều quá nên nói xằng nói bậy.” Vương Duyệt không muốn nhìn thấy con khốn Thị Nhân này ở đây.

Nhưng lúc bảo vệ định dùng biện pháp mạnh thì người đàn ông giơ tay lên chặn lại.

Tiêu Khôn Hoằng che chở Thi Nhân ở sau lưng, mắt anh vô cùng lạnh nhạt: “Hài lòng? “

“Chưa xong đâu.”

Thi Nhân thò đầu ra nhìn Vương Duyệt: “Với tư cách là bà Thi bồ nhí thượng vị, hôm nay hẳn là cảnh tượng vô cùng nở mày nở mặt nhỉ. Bà giẫm lên thi thể người khác để thượng vị, cảm giác như thế nào? “

“Tôi không biết cô đang nói bậy bạ cái gì!

Thi Đằng Sùng vội vàng ủng hộ: “Quan hệ giữa tôi và vợ vôi vẫn luôn rất tốt. Cô Mạc là một người ngoài, không có tư cách gì để lên tiếng.”

“Cũng đúng. Có điều trước khi đi tôi còn một món quà nhỏ muốn tặng cho các người.”

Vương Ngọc San thét lên: “Cút! “

Thi Nhân lại vỗ tay một cái. Màn hình trên sân khấu bỗng tối đi, sau đó lại xuất hiện một hình ảnh hai nam nữ trung niên không một mảnh vải đang chơi trò cưỡi ngựa.

Lúc Vương Duyệt ngoảnh đầu lại thấy cảnh kia thì bà ta hơi không phản ứng kịp.

Mãi tới khi bà ta thấy một đường khâu nơi miệng thì đầu nổ oành một tiếng: “Sao có thể? Đây là giả. Đây là giả.”

Năm năm rồi, sao cái clip này vẫn còn? Vương Ngọc San lập tức ngây dại. Toàn thân cô ta mất đi hơi sức, không còn nghe thấy tiếng động xung quanh nữa. Cô ta chỉ cảm thấy toàn thân run lên: Xong rồi.

Ông quản gia hừ lạnh một tiếng: “Cô Vương, tôi dẫn cậu chủ đi trước. Tốt nhất cô nên nghĩ cách giải quyết chuyện này như thế nào.”

Vương Ngọc San muốn giải thích gì đó nhưng cuối cùng không biết mở miệng thể nào.

Cô ta loạng choạng đi tới trước mặt Tiêu Khôn Hoằng, kéo cánh tay anh: “Vì sao? Vì sao anh lại lấy clip ra? “

Nếu cô ta nhớ không nhầm thì cái clip này ban đầu là do Tiêu Khôn Hoằng bảo người ta quay.

“Tiêu Khôn Hoằng, anh biết rõ hôm nay là ngày gì. Sao anh phải làm như thế? Vì sao anh không ngăn cản con khốn kia!”

Mắt Thi Nhân vô cùng lạnh nhạt: “Chẳng lẽ đây không phải là báo ứng của các người à? Có điều nói thật, dáng người bác gái thật không tệ.”

Cô bỗng kề sát vào Vương Ngọc San, đè thấp giọng: “Cô có hài lòng với món quà lớn này không? Ha ha! “

Thi Nhân gọn gàng linh hoạt xoay người. Miếng lụa đen trên đầu nhảy múa theo gió, mắt nhìn lên bầu trời đêm: Mẹ, mẹ có thấy không?

Hôm nay cô đã tặng cho nhà họ Thi một món quà lớn.

Tất cả mọi người ào ào lùi lại, không dám ngăn cản người phụ nữ mặc váy đen kia, cảm thấy hơi nghĩ mà sợ một cách khó hiểu.

Thật là tàn nhẫn quá!

Nhà họ Thi coi như xong rồi nhỉ?

“Con khốn này, mày đi chết đi! Sao mày không đi chết đi! “

Vương Ngọc San như phát điên, định đánh Thi Nhân nhưng bị Tiêu Khôn Hoằng cản lại: “Tôi cảm thấy tốt nhất bây giờ cô nên nghĩ làm thế nào để giải quyết tốt hậu quả đi.”

“Tiêu Khôn Hoằng, có phải anh điên rồi không? Chuyện này bị đưa ra ánh sáng có gì tốt với nhà họ Tiêu các anh?”

Chỉ để trút giận cho con khốn Thi Nhân kia mà để nhà họ Thi làm trò cười à?

Tiêu Khôn Hoằng đẩy Vương Ngọc San ra, dùng khăn tay lau tay: “Miễn là chơi vui thì với tôi chẳng có gì đáng kể cả. Tôi cảnh cáo Vương Ngọc San cô đừng có ý định làm gì cô ấy. Nếu không tôi sẽ khiến cô mất tất cả trong tay đấy!”

Người đàn ông gọn gàng linh hoạt rời đi, không có ý định ở lại cùng xử lý.

Vương Ngọc San đứng một mình ở đó, cảm thấy khách khứa chế cười và châm chọc họ.

Cô ta cắn chặt đôi môi cánh hoa, mắt thù hận tới mức như có thể đi luyện độc.

Thi Nhân, Mạc Hồi, mất kể cô là ai tôi cũng sẽ không để cô sống dễ chịu. Chờ mà xem!

Vương Ngọc San ngoảnh đầu lại, phát hiện Thi Đẳng Sùng đang đè Vương Duyệt xuống đánh, vừa đánh vừa mắng lời bẩn thỉu: “Ông đây cho bà ăn, cho bà mặc, kết quả bà đền ơn tôi thế đấy. Lại lén cắm sừng cho ông đây. Hôm nay xem tôi có đánh chết bà không! “

Một người đàn ông để ý nhất là cái gì? Chắc chắn là danh dự, còn cả không thể bị cắm sừng.

Đây quả thực là vô cùng nhục nhã với Thi Đằng Sùng. Ông ta có cả lòng nuốt sống Vương Duyệt luôn.

Vương Ngọc San vội vàng chạy tới: “Ba, ba mau dừng tay. Chuyện này không phải như ba nghĩ! “

“Cút ngay!

Thi Đằng Sùng đẩy Vương Ngọc San ra: “Ông đây muốn đi làm giám định ADN. Có khi các người không phải giống của tôi đâu.”

“Ba, sao ba có thể nói thế? “

Vương Ngọc San không thể tin được. Sao Thi Đằng Sùng lại trở nên như thế?

“Tôi nhổ vào, đừng gọi tôi là ba. Không biết cô là con hoang của người đàn ông hoang nào đâu.”

Thi Đằng Sùng giận không thể nuốt, trút hết lửa giận lên người mẹ con họ, sau đó hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

Vương Ngọc San nhếch nhác đứng tại chỗ, lễ phục màu trắng mất đi sự rực rỡ lập tức.

Vốn là tiệc rượu ồn ào cũng trở nên vắng lặng dần. Mọi người lục tục đi sạch rồi.

Cô ta nhìn bốn phía rộng lớn một hồi lâu mới nặn ra một nụ cười. Có điều tiếng cười vô cùng dọa người.

Trên mạng gọi đùa chuyện ngoài ý muốn này là: Tiệc rượu môn.

Clip bị tung ra nhanh chóng nổi tiếng toàn thế giới mạng.

Vốn tất cả truyền thông đã nhận được tiền lì xì của nhà họ Thi từ lâu, bản thảo cũng đã viết xong: Con trai của San San trở thành người thừa kế của ông cụ Tiêu.

Kết quả tiệc rượu quanh co khúc khuỷu, nhà thiết kế Mạc làm bằng sắt trong lời đồn vậy mà lại tặng vòng hoa, hơn nữa còn đưa clip tai tiếng đầu tiên ra ánh sáng.

Truyền thông đều ào ào mù mờ. Vậy còn cần viết theo như ban đầu không?

Trên mạng cũng ồn ào tới lật trời.

Lúc này, Tiêu Vinh mới vừa ra khỏi nhà tù.

Anh ta đã đạt thành nhất trí với tổng giám đốc Lưu Cầm.

“Ông chủ, đây là tin tức mới nhất về nhà họ Thị”

Tiêu Vinh liếc chuyện đã xảy ra, mắt rơi vào người Thi Nhân mặc lễ phục màu đen, đôi môi mỏng cong lên: “Tôi đã liệu trước từ lâu.”

Cô mặc váy đen xuất hiện vốn là đại diện cho ý nghĩa đặc biệt.

Mong là chuyện này có thể khiến Thi Nhân không cố chấp trong chuyện mẹ mình qua đời nữa.

Nhưng kịch vui này đặc sắc hơn những gì anh ta tưởng tượng.

“Ông chủ, thật ra clip này là do Tiêu Khôn Hoằng cung cấp cho cô Thi. Anh ta làm thế không sợ mất mặt à? “

“Đàn ông họ Tiêu đều là người chung tình.

Vì để dỗ phụ nữ thì mất mặt có coi là gì?

Không phải Tiêu Khôn Hoằng nói muốn làm người đàn ông thứ ba trước mặt mọi người đó à?”

Hơn nữa cho tới bây giờ Tiêu Khôn Hoằng chưa từng đặt người nhà họ Thi vào mắt.

€ó lẽ bây giờ chỉ có đám ngốc nhà họ Thi kia và ông cụ chẳng hay biết gì chứ Tiêu Khôn Hoäng đã biết Hải Đào không phải con mình từ lâu.

Người đàn ông tuyệt tình đó sao có thể lo lắng do dự chuyện sống chết của những người này.

“Ông chủ, nói vậy có phải Vương Ngọc San không còn giá trị lợi dụng gì nữa không? Một tuần sau công bố di chúc thì phải làm sao bây giờ? “

“Cô ta vẫn còn giá trị lợi dụng. Phái người làm sáng tỏ chuyện này, để lộ ra là Tiêu Khôn Hoằng làm.”

Dù sao đứa con riêng của Vương Ngọc.

San kia đến bây giờ vẫn là một cái gai giữa Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng.

Chỉ cần không nhổ ra thì chắc chắn sẽ đau đớn.

Cuối cùng có lẽ còn có thể mưng mủ. Nói thế là anh ta sẽ có cơ hội.

Chắc chắn anh ta sẽ không để Tiêu Khôn Hoäng sống dễ chịu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi