TỔNG TÀI THEO ĐUỔI CÔ VỢ NHỎ THI NHÂN

Chương 279

Đoạn ghi âm rất ngắn, rất nhanh sau đó đã kết thúc.

Sau khi chữ cuối cùng được nói ra, vẫn còn một khoảng lặng trong vài giây trước khi đoạn băng ngừng

Nét mặt của Tiêu Khôn Hoằng bỗng chốc trở nên khó coi.

Ánh mắt anh lạnh lùng như băng lướt qua màn hình, những ngón tay thon dài gõ phím lưu lại, sau đó nhập mã để bắt đầu phân tích tính xác thực của âm thanh.

Đừng nghĩ rằng chỉ cần tùy tiện lấy một đoạn âm thanh ghép nối chỉnh sửa thì anh sẽ tin là thật.

Mười phút sau, Tiêu Khôn nhìn vào kết quả đã được sàng lọc.

Kết quả biểu thị đoạn ghi âm này không phải là một bản chắp ghép.

Không tin vào điều đó, anh tiếp tục điều tra người gửi tập tin, thế nhưng vẫn không thu được bất kỳ kết quả nào.

Những đường nét khuôn mặt của Tiêu Khôn giờ đây đều đã trở nên cứng đờ, cả người tỏa ra lửa giận. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình rồi nở nụ cười khinh bỉ.

Đoạn ghi âm này chắc chắn là giả.

Thế nhưng anh vẫn không kiềm chế được mà nghe lại thêm một lần nữa, giọng nói vô cùng quen thuộc của vợ vang lên, không thể nào là giả mạo được. “Thế nên cô chỉ là vì đứa bé nên mới lựa chọn ở bên cạnh Tiêu Khôn “Đúng

Hai mắt Tiêu Khôn Hoảng đỏ rực như máu, anh giơ tay đập mạnh chiếc ly xuống nền nhà, ngay lập tức, những mảnh vỡ bàn ra tung toé. Anh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, một lúc lâu sau, anh lấy ra từ ngăn kéo một bao thuốc lá, sau đó rút ra một điếu và ngậm trong miệng.

Một tiếng tách của bật lửa vang lên, ngon lửa bùng cháy.

Khói thuốc màu trắng bị hít thẳng vào phổi khiến Tiêu Khôn Hoằng ho sặc sụa, khu khu khu, anh khó chịu ôm chặt cổ họng. Đã rất lâu rồi anh không hút thuốc, không ngờ hiện giờ hút lại có cảm giác không quen.

Điểu thuốc được kẹp giữa những ngón tay thon dài mảnh khảnh, vẻ mặt u ám nặng trĩu, anh ngẩn ngơ nhìn những mảnh vỡ trên tầm thảm, ánh mắt không hề có tiêu cự.

Ngay trong khoảnh khắc đó, một người đàn ông vốn đĩ cao ngạo là thế, thế nhưng giờ phút này lại trông vô cùng sa sút và thảm hai. lên. Thật lâu sau đó, tiếng chuông điện thoại bỗng chốc vang

Tiêu Khôn Hoàng cầm lấy điện thoại, là tin nhắn do trợ lý Tiêu gửi tới: “Thưa anh, lô kim cương và đá quý mới nhất đã được chọn lựa xong rồi ạ, anh xem thử ảnh nhé. Những loại này đều rất phù hợp để làm nhẫn hoặc dây chuyền đó ạ.”

Anh liếc nhìn những bức ảnh kim cương đá quý lung linh đẹp đẽ trong điện thoại, một lúc lâu sau anh mới trả lời lại vài chữ: “Tôi muốn lấy tất cả.” Tiêu Khôn Hoằng để điện thoại sang một bên, sau đó mở giao diện ban đầu của máy tính.

Trong một tep hồ sơ có rất nhiều bản thiết kế mà anh chính tay vẽ, có những thứ đã rất nhiều năm chưa từng đụng vào, giờ đây bồng dưng anh lại không không nhịn được mà muốn vẽ tiếp. Anh muốn dành cho cô thứ đồ có một không hai trên thế giới này.

Thế nhưng hiện giờ anh mới biết rằng, thì ra cô không hề thích minh.

Cô ở lại bên anh chi là vì con cái mà thôi.

Nhưng cho dù là như vậy, anh cũng vẫn không nỡ buông tay. Tiêu Khôn Hoãng nhìn bản thiết kế đen mức ngây người, mãi cho đến khi đieu thuốc lá cháy đến làm bóng đầu ngón tay, anh mới dần định thần trở lại, dui tåt tàn thuốc trong chiếc gạt tàn.

Tệp tin âm thanh đó vẫn đang năm lặng lẽ trước mặt anh, giống hình như một chiếc hộp Pandora, một khi mở ra là sẽ có hậu hoa khôn lường.

Tình yêu đôi khi sẽ khiến con người ta vui vẻ và hạnh phúc, thể nhưng cũng có khi khiển người ta rơi vào tuyệt vọng chỉ trong nháy mắt.

Thi Nhân vẫn luôn ở trong tập đoàn không hề rời đi. Dù sao thì hiện giờ Tiêu Khôn Hoảng không có ở đây, phải có một người ở đây để tạo uy phong. Bản thân cô cũng biết rằng mình chỉ là một con bù nhìn rơm, thế nhưng vẫn phải làm vậy thôi.

Cộc cộc cộc, phía bên ngoài chuyển tới tiếng gõ cửa. “Mời vào”

Cánh cửa mở ra, Thi Nhân nhìn thấy Triệu Nhược Trúc cầm một tập hồ sơ đi tới.

Cô mim cười và nói: “Cô tới đây làm gì thế?” “Dạ có chút chuyện, có giấy tờ cần chị ký.” “Ngồi đi.”

Thi Nhân biết rằng Triệu Nhược Trúc không phải vì chuyện ký tên mới tới đây tìm cô. Dù sao thì hiện giờ tập đoàn cũng đã có chủ tịch tạm quyền xử lý mọi chuyện, cô không cần can thiệp vào bất cứ chuyện gì trong tập đoàn,

Triệu Nhược Trúc nhìn Thi Nhân đầy dè dặt, cô ta phát hiện biểu cảm của cô khi nói chuyện hoàn toàn rất tự nhiên bình thường, điều này khiến cô ta nhẹ nhõm hơn rất nhiều. “Tổ trưởng Triệu, cô muốn nói gì thì cứ nói đi” “Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chính là chuyện mà mọi người bên ngoài đều đang rất quan tâm. Hiện giờ có rất nhiều lời đồn đại, nhưng tôi biết tất cả đều là giả” “Cũng không hẳn đâu”

Sau khi Thi Nhân nói ra câu này, cô thấy Triệu Nhược Trúc kinh ngạc đến ngây người.

Cô dở khóc dở cười: “Sao thế?” “Không có gì, chỉ là bong dung tôi cảm thấy Giám đốc Mạc thật là lợi hại, thật là đỉnh.” “Những người bên ngoài kia đều nói rằng tôi là hồ ly tinh muốn cướp hết cổ phần của tập đoàn, sau đó đuổi bỏ Tiêu Khôn Hoắng và lên làm chủ tịch.” “Những người đó đều là đang đố kỵ với chị đó. Trước tiên chưa nói đến việc ba đứa con của chị đều là những ông chủ lớn, hơn nữa tôi thấy Giám đốc Mạc không phải người như vậy.”

Ngay từ lúc đầu Triệu Nhược Trúc đã có thể tiếp cận được với Giám đốc Mạc, sau này lại phát hiện ra cô có thân phận không bình thường, cô ta đã hạ quyết tâm sẽ trở thành cánh tay đắc lực cho vợ của sếp. Hiện giờ cô ta cảm thấy những hành động của bản thân là vô cùng đúng đắn.

Thi Nhân khẽ mỉm cười: “Thôi đừng nịnh tôi nữa, rốt cuộc cô tìm tôi là có chuyện gì?” “Có một chuyện đó là Lưu Cầm đã từ chức rồi ạ. Tôi luôn cảm thấy bà ta là người có dã tâm, không an phận, ấy thế mà bỗng dưng lại từ chức. Tôi cảm thấy chuyện này có chút mờ ám”

Từ chức rồi sao?

Nếu như Triệu Nhược Trúc không nói thì cô cũng đã quên mất tổng thanh tra cũ của phòng thiết kế – Lưu Cầm. Lưu Cầm có thể thoát khỏi vụ kiện đó, phần lớn cũng là vì Tiêu Vinh đã làm gì đó ở phía sau. Bà ta là mật thám trong tập đoàn, điều này có lẽ nhiều người cũng biết, trong đó bao gồm cả Tiêu Khôn Hoằng.

Một người như thế này sao có thể làm việc ở công ty lâu dài được? “Trong khoảng thời gian này Lưu Cầm có động thái gì không?” “Hành động rất rõ ràng luôn, bà ta lúc nào cũng nghe ngóng những việc liên quan đến dự án của nhà họ Mạc. Có điều chủ tịch tạm quyền đã giao nhiệm vụ này cho tôi phụ trách, cô không nhìn thấy vẻ mặt méo mó của Lưu Cầm lúc đó đầu, quả thật là khiến người ta sång khoái.”

Triệu Nhược Trúc đã nói lại những việc xảy ra gần đây trong bộ phận thiết kế, dù ít dù nhiều cũng có một vài khó khăn.

Nhưng Thi Nhân phát hiện ra rằng, thực ra mọi việc của tập đoàn vẫn luôn được tiến hành một cách trật tự quy củ mà không có bất kỳ trở ngại lớn nào.

Nếu như người nào có lòng, đương nhiên có thể nhìn ra đạo lý trong đó. “Sau này Lưu Cầm thực sự không gắng gượng tiếp được nữa, thành tích của phòng thiết kế luôn không đạt tiêu chuẩn, đã bị chủ tịch tạm quyền trừ hết tiền thưởng, tiền lương cũng bị phạt rất nhiều. Bà ta kêu gào đòi gặp chủ tịch Tiêu, sau đó thì lẳng lặng từ chức rồi rời đi.” “Đi rồi thì tốt

Thi Nhân luôn cho rằng Lưu Cầm ở lại tập đoàn này là do Tiêu Vinh sắp xếp tới để hại người.

Rõ ràng biết rằng đối phương có vấn đề, thế nhưng vẫn muốn giữ người ở lại. “Phải đó, sau khi bà ta đi, phòng thiết kế chính là thiên hạ của tôi rồi. Có điều chị vẫn là tổ trưởng trên danh nghĩa, vậy nên lần này cũng có chỗ để ký tên.”

Thì ra là thật sự cần cô ký tên.

Thi Nhân nhìn lướt qua văn kiện và bản vẽ thiết kế, cuối cùng trực tiếp ký tên, cũng không hỏi gì nhiều. “Cứ ký luôn như thế sao a?” “Nếu không thì sao, chủ tịch tạm quyền cũng đã ký rồi, tôi cứ ký cho có thôi.”

Thi Nhân nhìn chữ ký trên giấy: Diệp Thần, có lẽ đây chính là chủ tịch tạm quyền mới.

Biểu cảm trên mặt Triệu Nhược Trúc hơi kỳ lạ, cô ta cầm văn kiện rồi đứng dậy: “Vậy tôi đi trước nha, hi vọng sếp mau chóng khỏe lại.” “Cảm ơn.”

Triệu Nhược Trúc sau khi rời khỏi văn phòng thì bị người khác chặn đường, người đàn ông năm cổ tay cô ta rồi kéo vào một phòng làm việc khác: “Đi đâu đấy?” “Đương nhiên là đi tìm tổ trưởng Mạc để xin chữ ký rồi, tránh việc mọi người nói rằng tôi xưng vương xưng bá ở cái phòng thiết kế này”

Triệu Nhược Trúc đưa tập tài liệu cho anh ta, bên trên có chữ ký của Mạc Hồi. Diệp Thần liếc nhìn chữ ký trên giấy, sau đó lại nhìn cô ta: “Cô nghĩ rằng tôi không bảo vệ được cô sao?” “Thôi làm ơn đi, giữa chúng ta chỉ đơn thuần là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, không cần anh phải bảo vệ tôi, tự tôi cũng có thể “Cách của cô chính là lấy lòng Mạc Hồi à?” “Ôm chân kẻ mạnh thì có gì là không đúng? Có người muốn ôm cũng không ôm được kìa.” Triệu Nhược Trúc trừng mắt nhìn anh ta, sau đó thằng lưng. ngẩng cao đầu bước đi.

Diệp Thần liếc nhìn chữ ký một lần nữa, sau đó đặt qua một bên.

Thi Nhân ở lại tập đoàn cho tới gần đến giờ tan sở, cô xử lý xong xuôi hết mọi chuyện dồn đọng trong phòng thiết kế sau đó giao phần lớn công việc của mình cho Triệu Nhược Trúc. Sau này cô cũng không thể bảo đảm rằng mình còn có thời gian để tới công ty nữa không.

Phải đợi đến sau khi Tiêu Khôn Hoằng chính thức lộ diện. Tới giờ tan làm, Thi Nhân mới chuẩn bị rời đi, nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Mặc Tử Tây gửi tin nhắn đến: “Mấy hôm nữa nhà họ Hách có buổi yến tiệc, chị có đi không ạ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi