TỔNG TÀI THEO ĐUỔI CÔ VỢ NHỎ THI NHÂN

Chương 371

“Tôi sẽ bồi thường, cho tôi thời gian đi.”

Quản lý ngồi xụi lơ trên ghế, anh ta nhìn chán chường như một chú chó bị rơi xuống nước.

“Một tuần. Nếu hết một tuần mà bên tài vụ vẫn chưa nhận được tiền thì anh chờ nhận thư của luật sư đi. Anh đừng nên đối đầu với bộ phận pháp luật của tập đoàn Quang Viễn.”

Tiêu Khôn Hoằng nói câu này cũng đồng nghĩa với việc phá hủy chiếc phao cứu hộ cuối cùng của anh ta.

Lúc này quản lý mới nhận ra Tiêu Khôn Hoằng đã chuẩn bị từ lâu rồi, có lẽ anh chưa đưa ra chỉ thị là vì mợ chủ mà thôi.

Quản lý trả lời trong chật vật: “Tôi biết rồi.”

Tiêu Khôn Hoằng chủ động nắm tay Thi Nhân, nhìn người đàn ông kia: “Còn nữa, xin lỗi cô ấy đi.”

Thi Nhân nhìn anh, cô không ngờ anh còn nhớ chuyện này.

Thật ra cô cũng không cần lời xin lỗi, thế giới của người trưởng thành là như thế, cá lớn nuốt cá bé mà tôi.

“Anh ta phải xin lỗi vì phát ngôn ngu xuẩn của mình.”

Tiêu Khôn Hoằng lại cố chấp một cách kỳ lạ, anh nhìn quản lý chằm chằm, lạnh lùng mở miệng: “Xin lỗi đi.”

Thi Nhân thấy trong mắt quản lý chứa đầy sự không cam lòng, nhưng anh ta vẫn đứng dậy nhìn cô: “Mợ chủ, tôi xin lỗi cô vì phát ngôn của mình. Mong cô hãy rộng lượng tha thứ cho kẻ hèn hạ như tôi, tha thứ cho lỗi lầm của tôi.”

“Ừ.”

Thi Nhân biết đối phương chỉ nể mặt Tiêu Khôn Hoằng mới xin lỗi một cách miễn cưỡng thôi.

Bây giờ cô mới nhận ra ưu điểm của việc có quyền có thế.

Sau khi nhận được lời xin lỗi, Tiêu Khôn Hoằng nắm tay vợ anh rời khỏi căn phòng đó.

Hai người bọn họ đến một căn phòng khác.

Triệu Nhược Trúc đi theo sau bọn họ, ban nãy cô ta không dám nói câu nào, cảnh tượng sếp lấy lại danh dự cho Thi Nhân ngầu vãi chưởng.

Có điều cô ta và trợ lý Tiêu đều ngoan ngoãn đứng ngoài cửa, không đi vào làm kì đà cản mũi.

Thi Nhân ngồi trong phòng, nhìn anh: “Sao anh lại đến đây?”

“Trùng hợp thôi, anh có chút việc.”

Tiêu Khôn Hoằng vờ bình tĩnh, sắc mặt anh hơi mất tự nhiên. Anh sẽ không thừa nhận mình lo cho vợ nên mới vội vàng chạy tới đâu.

Tên quản lý bộ phận kiểm soát rủi ro đó đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, tất nhiên sẽ có nhiều cách đối phó với những cô gái như vợ mình.

Anh sợ cô bị tổn thương, chịu uất ức, dù anh đã chuẩn bị mọi thứ chu toàn cả rồi nhưng vẫn không chịu nổi mà đi qua xem tình hình thế nào.

Cuối cùng thì khi anh vừa mới nghe người ta nói những lời nhục mạ vợ mình, Tiêu Khôn Hoằng tức giận tới mức máu xông lên não.

Đúng là chán sống.

“Đúng rồi, ban hãy cảm ơn anh nhé.”

Thi Nhân kéo tay anh: “Bây giờ em mới phát hiện, anh rất mệt mỏi khi đối phó với những người này. Tập đoàn Quang Viễn có nhiều người như thế, sao anh quản lý hết được hay vậy?”

Càng nhiều người thì càng nhiều chuyện rắc rối hơn.

“Cái này cần phải dùng đầu óc đó.”

Tiêu Khôn Hoằng xoa xoa đầu cô: “Em thì phải học tập anh nhiều hơn nữa.”

“Em biết, em cũng cố gắng quan sát rồi. Anh yên tâm đi, sau này nhất định em sẽ thắng anh.”

“Thắng anh hả?”

Đôi mắt của người đàn ông nhìn cô, đáy mắt cô vợ nhỏ của mình tràn đầy ý cười, có vẻ rất tự tin.

Anh xoa nhẹ mũi cô: “Không cần, bây giờ em đã thắng trái tim anh rồi. Em là người chiến thắng cuối cùng trên thế giới này.”

Người đàn ông này, nói mấy câu sến súa mà không ra hiệu trước gì cả.

Thi Nhân sửng sốt, cô nhìn anh chăm chú, đôi mắt sâu thẳm của anh có rất nhiều tâm sự.

Nó khó lường, bí ẩn mà lại hấp dẫn cô, khiến cô như thiêu thân lao đầu vào lửa, cô muốn xem trong lòng của người đàn ông lạnh lùng này có thứ gì.

Muốn nhìn dáng vẻ nhiệt tình của anh, xem cuối cùng nó sẽ như thế nào.

“Sao thế, ngốc luôn rồi à?”

Thi Nhân sờ sờ mặt anh: “Em xem thử có phải anh đang đeo mặt nạ da người không, có phải có người giả mạo anh không hả?”

Người đàn ông nắm lấy cổ tay cô:

“Ai dám giả mạo anh?”

“Ai mà biết được.”

Thi Nhân nhìn anh: “Anh đã điều tra hết rõ ràng từ lâu rồi đúng không?”

Ban nãy Tiêu Khôn Hoằng thấy cô chuẩn bị tài liệu nhưng không hề ngạc nhiên, chắc chắn anh đã biết chuyện này trước rồi.

“Ừ, biết sớm hơn em một chút.”

Tiêu Khôn Hoằng không giành cơ hội huênh hoang của cô: “Suy nghĩ của em rất đúng, không hề sai chỗ nào!”

“Nếu em đúng thì tăng lương cho em đi.”

Người đàn ông suy tư một hồi rồi trả lời: “Chắc là không được.”

“Tại sao?”

Thi Nhân mở to hai mắt nhìn: “Đúng là đồ tư bản, chỉ biết bóc lột nhân dân lao động là giỏi.”

“Cũng đâu thể nói thế được, dù sao thì chuyện này bộ phận thiết kế của bọn em cũng có trách nhiệm, việc điều tra rõ sự thật cũng là trách nhiệm của các em. Anh có thể xem xét các em lấy công chuộc tội nên không truy cứu trách nhiệm của các em.”

“Nói trắng ra là không thưởng cho em đúng không? Anh cũng văn vở dài dòng thật.”

Tiêu Khôn Hoằng nắm tay cô: “Vậy hôm nay anh mời em ăn cơm được không, coi như là bù vào tiền lương của em.”

“Cũng được.”

Lúc này, Thi Nhân mới quay đầu lại: “Ủa sao em không gặp tổ trưởng Triệu nhỉ?”

“Chắc đang ở ngoài đấy.”

Tiêu Khôn Hoằng không nói thẳng ra, anh chỉ ngồi trên ghế đợi.

Thi Nhân ra ngoài, quả nhiên cô thấy Triệu Nhược Trúc và trợ lý Tiêu đang đứng cạnh nhau, có vẻ như đang nói gì đó.

Thi Nhân còn chưa kịp đi qua thì trợ lý Tiêu đã thấy cô, Triệu Nhược Trúc nhìn ra sau, không thấy sếp mình.

Triệu Nhược Trúc thả lỏng, tỏ vẻ bí ẩn bước đến bên cạnh Thi Nhân: “Ban nãy tôi sợ muốn chết, mặt của sếp lúc đó như sắp ăn thịt người luôn vậy.”

Cuối cùng cô ta cũng hiểu được vị trí của Thi Nhân trong lòng sếp mình.

Những tin đồn bên ngoài không hề chính xác chút nào luôn, rõ ràng người này mới là người sếp yêu, đâu phải là hạng phụ nữ dựa vào con mình để trèo lên đâu.

Bây giờ Triệu Nhược Trúc tin tưởng hợp đồng chuyển nhượng tài sản hồi đó là thật rồi.

Đúng là chỉ có tình yêu thực sự mới có thể làm được chuyện như thế.

“Còn ổn không đó, anh ấy cũng đâu dọa người như thế đâu.”

Thi Nhân vẫn luôn ở bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng thì không cảm thấy thế, cô chỉ cảm thấy anh đáng sợ hơn ngày thường một chút thôi.

Cô nhìn Triệu Nhược Trúc: “Cùng đi ăn cơm đi, chúc mừng giải quyết êm xuôi chuyện lần này.”

“Sếp không truy cứu trách nhiệm

của chúng ta chứ?”

“Lấy công chuộc tội nên không truy cứu.

Triệu Nhược Trúc che miệng lại: “Tốt quá, tổ trưởng Thi, chị đúng là ngôi ^*lI sao may mắn của tôi.

“Trợ lý Tiêu cũng đi cùng đi, lát nữa còn về công ty nữa.”

Thi Nhân mời trợ lý Tiêu, bốn người bọn họ cùng ăn cơm trưa.

Buổi chiều lúc trở lại tập đoàn Quang Viễn, chuyện của bộ phận kiểm soát rủi ro vẫn chưa được đồn ra ngoài.

Nhưng Thi Nhân biết chuyện này sẽ giải quyết rất nhanh.

Bên bộ phận nhân sự đã bắt đầu đăng thông báo tuyển dụng quản lý mới.

Sau khi giải quyết xong chuyện này thì cuối cùng Thi Nhân cũng thở phào một hơi.

Nhưng chuyện của Tiêu Vinh vẫn chưa được giải quyết, tên đó vẫn ra vẻ hôn mê bất tỉnh.

Chỉ cần Tiêu Vinh vẫn chưa tỉnh thì chuyện này sẽ không được thẩm tra lại.

Khi nào chưa giải quyết được chuyện của Tiêu Vinh thì trong lòng cô vẫn còn vướng bận, dù sao thì Tiêu Vinh cũng từng làm tổn thương con của cô.

Đó chính là giới hạn cuối cùng của co.

Ngay lúc đó, tại phòng làm việc của tổng giám đốc trên tầng cao nhất.

Tiêu Khôn Hoằng thấy truyền thông đưa tin, họ đều đang phỏng đoán chuyện của Tiêu Vinh sẽ được giải quyết như thế nào.

Anh đặt điện thoại xuống, ánh mắt dần trở nên sâu xa.

Nếu như những gì Tiêu Vinh nói là thật thì anh nên làm gì?

Chính nhà họ Tiêu đã hủy hoại Tiêu Vinh.

Trợ lý Tiêu vội vàng xông vào, nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Tổng giám đốc, bên phía quản gia có tin tức rồi.”

Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng nói: “Nói Mau!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi