CHƯƠNG 141
Trầm Mặc Ca bị doạ sợ, cả người được anh ôm vào lòng, mùi thơm nhàn nhạt phả đến khiến cô nhíu mày.
“Diệp Nam Huyền, anh có biết bốn chữ tôn trọng người khác viết thế nào không?”
“Không biết.”
Diệp Nam Huyền lạnh lùng trả lời.
“Tôi chỉ biết người bệnh bị thương nên có dáng vẻ của người bệnh.”
Trong lúc nói chuyện anh đã bế Trầm Mặc Ca đi tới trước giường bệnh, nhẹ nhàng thả cô xuống.
“Muốn ăn gì? Tôi bảo thím Trương nấu cho em.”
“Không cần, Tổng Giám đốc Diệp, lát nữa Tiểu Anh sẽ dẫn Tử An đến đây, không cần anh phải lo đâu.’
Chắc chắn là Trầm Mặc Ca muốn khiến anh tức chết, nếu không sao có thể cười xán lạn như thế được?
Lồng ngực Diệp Nam Huyền bốc lên lửa giận, nhưng lại cố nhịn xuống.
Xem ra anh muốn ở riêng với Trầm Mặc Ca thì phải đuổi mấy người vướng víu kia đi mới tốt.
Đang nghĩ ngợi, một giọng nói non nớt đã vang lên.
“Mami!”
Trầm Tử An chạy từ bên ngoài vào như một cơn lốc nhỏ, lướt qua Diệp Nam Huyền tới trước mặt Trầm Mặc Ca, lại còn uốn éo mông, rất có kỹ thuật đẩy anh sang một bên.
Mặt Diệp Nam Huyền hơi đen lại.
Xem ra thằng nhóc làm chuyện này không ít lần rồi.
“Mami, hôm nay mẹ sao rồi? Có đau không? Nhìn thấy con có đỡ hơn chút nào không?”
Ở trước mặt Trầm Mặc Ca, Trầm Tử An mới là một đứa nhỏ bốn tuổi bình thường.
Trầm Mặc Ca nhìn khuôn mặt lo lắng của con trai, cười cực kỳ dịu dàng.
“Nhìn thấy Minh Triết, mẹ đã không đau nữa rồi.”
“Thật sao ạ? Vậy con xin nghỉ ở lại đây với mami được không? Vậy thì mami sẽ không đau nữa? Vả lại gần đây hơi nhiều ruồi bọ, con sẽ đuổi ruồi bọ đi giúp mami.”
Lời này mang theo hàm ý, thậm chí Trầm Tử An còn không chút che giấu nhìn về phía Diệp Nam Huyền, ánh mắt ghét bỏ rất rõ ràng.
Dù gì anh cũng đường đường là Tổng Giám đốc của tập đoàn Hoàn Trí, người đứng đầu Hải Thành, có bao giờ bị người khác so sánh thành ruồi bọ cơ chứ?
Thằng nhóc này đúng là gì cũng dám nói!
Đúng là con anh!
Nhớ đến báo cáo xét nghiệm cha con hôm qua, trong lòng Diệp Nam Huyền thật sự là nửa vui nửa buồn.
Đương nhiên Trầm Mặc Ca nghe ra ý trong lời nói của Trương Hàn Trung, đột nhiên cảm thấy tâm trạng rất thoải mái.
“Đương nhiên mami muốn con ở bên rồi, nhưng đây là bệnh viện, có rất nhiều virus, trẻ con ít đến thì tốt hơn, biết không? Yên tâm đi, đợi mấy ngày nữa, mami khoẻ hơn sẽ xuất viện, đến lúc đó con có thể nhìn thấy mami mỗi ngày rồi.”
“Vậy con có thể ôm mami ngủ mỗi ngày không? Đã lâu rồi mami không ngủ cùng con.”
Đôi mắt to của Trầm Tử An chớp chớp, nhìn qua rất đáng thương.
Khoé miệng Diệp Nam Huyền hơi giật giật.
“Con đã lớn như vậy rồi còn đòi mami ôm ngủ, có thấy xấu hổ không?”
“Ai cần chú lo!”