CHƯƠNG 149
Anh bước đi vô định trong khu vườn bệnh viện, xung quanh là những người xa lạ đi tới đi lui, trong năm năm qua, anh sống như một xác chết biết đi. Thời điểm biết tin Trầm Mặc Ca chết trong biển lửa, anh mới phát hiện mình đã yêu người vợ này nhưng tiếc rằng mọi thứ đã quá muộn.
Bây giờ cô đã trở lại, anh cho rằng cuối cùng ông trời cũng cho anh một cơ hội để quay lại, nhưng tại sao anh luôn cảm thấy Trầm Mặc Ca là cô, nhưng mà lại không phải là cô?
Còn có khuôn mặt đó, rốt cuộc là do ngọn lửa quá mạnh đã hủy hoại nhan sắc hay là vì thứ gì khác?
Làm sao một đứa trẻ như Trầm Tử An lại có thể biết cách tấn công hồ sơ mật của tập đoàn Hoàn Trí?
Lần này cô ấy quay lại là để trả thù sao?
Nhưng tại sao phải trả thù?
Năm đó coi như anh vì sự an toàn của cô và con mà mới đưa họ ra nước ngoài chứ cũng không có ý gì khác.
Trong chuyện này rốt cuộc có điều gì đó mà anh không biết.
Diệp Nam Huyền càng nghĩ càng không nghĩ thông, lúc này anh lại nhìn thấy Tống Đình.
“Tổng giám đốc Diệp, có phát hiện.”
“Phát hiện gì?”
Diệp Nam Huyền đầu óc rối bời, tâm trạng không tốt lắm, khí chất tự nhiên cũng không đúng lắm.
Tống Đình rụt cổ, nhỏ giọng nói: “Người của chúng ta phát hiện Lisa ở Mỹ đã chết vì bệnh cách đây năm năm, nhưng chuyện này đã bị người ta ép xuống, hơn nữa mấy ngày sau Lisa khỏi bệnh xuất viện đã đến thẳng Tập đoàn HJ của nhà họ Đường làm việc. ”
Diệp Nam Huyền hơi nheo mắt.
Dường như tất cả các điểm đều nằm ở Đường Trình Siêu.
“Đi điều tra Đường Trình Siêu và những người thân cận với anh ta.”
“Tôi đã điều tra rồi. Năm năm qua Đường Trình Siêu vẫn luôn ở trụ sở công ty ở Mỹ, anh ta không thường xuyên về nhà họ Đường. Năm năm trước, nghe nói anh ta có một đứa con gái ngoài giá thú, nhưng không ai từng gặp. Còn nghe nói sức khỏe con bé không quá tốt, vẫn luôn được chăm sóc ở trong bệnh viện, không ai có thể nhìn thấy con bé. Người ta nói con bé có mối quan hệ tốt với Lisa ”
Báo cáo của Tống Đình khiến Diệp Nam Huyền khựng lại.
“Con gái ngoài giá thú của Đường Trình Siêu? Đã điều tra ra mẹ đẻ là ai chưa?”
“Tôi không điều tra ra, giống như đứa trẻ từ trên trời rơi xuống vậy, nhưng đứa trẻ đó sức khỏe không tốt. Nghe nói mấy lần anh ta đã dùng hết năng lực của nhà họ Đường để cứu con bé. Đường Trình Siêu thừa nhận với bên ngoài rằng đó là con gái của anh ta, nhưng những thứ khác thì anh ta không thông báo gì, chúng tôi cũng không điều tra ra thứ gì khác.”
Về điểm này Tống Đình cũng hơi nản lòng.
Đôi mắt của Diệp Nam Huyền lại tối sầm xuống vài phần.
“Tôi biết rồi, tiếp tục theo dõi. Đúng rồi, còn chuyện bằng sáng chế và bí mật công ty bị lộ thì sao?”
“Đã xử lý xong rồi. Hầu hết tất cả các bí mật bị rò rỉ đều đã nộp đơn xin cấp bằng sáng chế và đều được chấp thuận ngay lập tức. Cho dù những người đó có được thì cũng sẽ vô dụng, nhưng một trong những dự án lớn nhất của chúng ta đã bị người khác cấp bằng sáng chế trước.”
Lời nói của Tống Đình khiến Diệp Nam Huyền cau mày.
“Dự án nào?”
“Dự án LG.”
Tống Đình biết dự án này có liên quan đến doanh thu hàng năm của tập đoàn Hoàn Trí, nhưng đối phương quả thực quá xảo quyệt, đã đi trước bọn họ một bước.
“Đối phương là ai?”