CHƯƠNG 152
Nói rồi Diệp Nam Huyền đưa cho Trầm Mặc Ca một đoạn video khác.
Trong video là Trầm Tử An lén vào văn phòng làm việc của Diệp Nam Huyền, sử dụng máy tính của anh, mà hôm đó, thời gian đó vừa khéo chính là thời gian tài liệu cơ mật của tập đoàn Hoàn Trí bị lộ.
Cho dù Trầm Mặc Ca không muốn thừa nhận nhưng bây giờ cô cũng không thể không tin.
Mọi chuyện vậy mà lại là Trầm Tử An làm!
Là con trai hơn bốn tuổi của cô làm!
Cô biết Diệp Nam Huyền, anh là thiên tài từ nhỏ, nhất là trên phương diện máy vi tính lại càng là cao thủ, mười bảy tuổi đã nhận giải nhất cuộc so tài hacker, mười tám tuổi đã thiết kế được hệ thống an ninh cho riêng mình.
Nếu anh không phải người thừa kế nhà họ Diệp, nếu anh không có gánh nặng nhà họ Diệp thì thành tựu của anh có lẽ sẽ còn huy hoàng hơn bây giờ.
Nhưng Trầm Mặc Ca nghĩ thế nào cũng không ra, con trai Trầm Tử An của cô lại được di truyền nhân tố thiên tài này từ anh, mới bốn tuổi mà đã có khả năng máy tính cao siêu như thế.
Sau khi khiếp sợ trong lòng thì Trầm Mặc Ca nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Anh muốn làm gì?”
Cô nhìn Diệp Nam Huyền.
Sau khi biết thân phận của Trầm Tử An, Diệp Nam Huyền không hỏi cô, không yêu cầu chứng minh cũng không làm tổn thương thằng bé, cô cho rằng dù sao cũng coi như lương tâm anh phát hiện rồi nhưng không ngờ thì ra anh lại đang ở đây đợi cô.
Nhìn thấy vẻ phẫn hận và chán ghét trong mắt Trầm Mặc Ca, Diệp Nam Huyền biết có lẽ cô đã hiểu lầm.
Nhưng hiểu lầm thì có sao?
Từ lần này cô quay về, cô không định nói rõ với anh, không phải sao?
Trong lòng Diệp Nam Huyền khó chịu nhưng vẫn cười nói: “Tôi cũng không muốn làm gì, em biết đấy, nếu tôi đưa những thứ này cho khoa điều tra thương mại thì em nói xem thằng nhóc thối Trầm Tử An đó sẽ có kết quả thế nào?”
“Anh không được làm thế! Thằng bé là…”
Suýt nữa Trầm Mặc Ca đã lỡ miệng.
Diệp Nam Huyền lại không chịu bỏ qua cho cô.
Bỗng nhiên anh tiến lên, nắm lấy cổ tay Trầm Mặc Ca rồi hỏi thẳng: “Thằng bé là gì của tôi?”
“Không có gì, nói đi, anh có mục đích gì? Hoặc là phải thế nào anh mới bỏ qua cho Minh Triết?”
Đã đến bước này, điều Trầm Mặc Ca có thể nghĩ tới cũng chỉ có bảo vệ Trầm Tử An.
Đó là con trai cô!
Là đứa bé cô liều mạng sinh ra!
Cô không thể để Trầm Tử An xảy ra bất cứ chuyện gì, cho dù thằng bé vì trút giận thay cô.
Mắt Diệp Nam Huyền lướt qua một tia thất vọng.
Đã đến bước này rồi mà cô vẫn không chịu nói ư?
Rõ ràng cô biết Trầm Tử An là con trai Diệp Nam Huyền anh nhưng thà chấp nhận bị uy hiếp cũng không chịu nói ra chân tướng, trong lòng cô, Diệp Nam Huyền anh được coi là gì?
Lẽ nào người ba ruột là anh có thể làm hai con trai ruột mình sao?
Trong lòng cô, anh là người đàn ông máu lạnh vô tình như vậy sao?