CHƯƠNG 161
Cô cho rằng năm năm mình chết, trong mắt những người này mình đã tan thành mây khói như sương mù từ lâu, không ngờ vẫn có một người luôn nhớ đến mình như thế.
“Ông chủ, cô Sở đã sinh cậu chủ nhỏ cho nhà họ Diệp rồi, nhưng vẫn chưa từng vào phòng ngủ, sao người phụ nữ này lại có thể vào ở trong phòng ngủ của ông chủ và bà chủ chứ? Chẳng lẽ ông chủ không sợ nửa đêm sẽ mơ thấy bà chủ sao?”
Vú Trương biết mình quá đáng, nhưng mẹ Diệp không ở đây, bà phải nhắc nhở Diệp Nam Huyền, hơn nữa bà hiểu người trong lòng anh yêu là ai hơn bất cứ kẻ nào, bà cũng muốn giúp Trầm Mặc Ca giữ lại chốn sạch sẽ cuối cùng.
Diệp Nam Huyền hơi dừng chân lại.
Anh nhìn bà vú trông mình từ nhỏ đến lớn này, nhỏ giọng nói: “Vú Trương, năm năm rồi, mỗi ngày con đều hy vọng Mặc Ca có thể đi vào giấc mơ của mình, nói với con cuối cùng năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng năm năm rồi cô ấy vẫn chưa từng trở về. Nếu con để người khác vào phòng ngủ của chúng con, mà cô ấy có thể trở về chất vấn thì cũng tốt lắm! Chuyện này con đã quyết định rồi, vú Trương không cần phải nói nhiều thêm nữa. Từ giờ trở đi, Lisa ở nhà họ Diệp sẽ giống như Mặc Ca vậy. Cho dù cô ấy làm gì nói gì, mọi người chỉ cần nghe theo là được. Ở nơi này, cô ấy có quyền làm càn, vì quyền này là con cho!”
“Ông chủ!”
Vú Trương sắp bật khóc, nhưng Diệp Nam Huyền lại như đã quyết tâm, không nói thêm gì nữa, bế Trầm Mặc Ca đi lên lầu.
Trầm Mặc Ca thì im lặng không nói gì.
Lời này là cố ý nói cho cô nghe sao?
Năm năm trước, khi bọn họ vẫn còn là vợ chồng cũng chưa từng thấy Diệp Nam Huyền đối xử tốt với cô như vậy. Cả nhà họ Diệp, ngoài vú Trương, không ai cảm thấy cô là bà chủ thật sự cả, thậm chí còn lạnh nhạt với cô.
Bây giờ ang lại nói cô có quyền làm càn ở đây, đúng là quá buồn cười!
Trầm Mặc Ca gục đầu xuống không nói gì, mặc cho Diệp Nam Huyền bế mình đến phòng ngủ.
Vào khoảnh khắc này, cô vẫn phải bị chấn động.
Năm năm rồi!
Phòng ngủ này lại giống khi cô rời đi như đúc!
Thậm chí ngay cả đồ trang điểm trên bàn cũng còn đó, chỉ là đã đổi bộ rồi, vẫn là thương hiệu cô luôn thích sử dụng.
Buổi tối mỗi ngày cô xem sách nửa tiếng, sách vẫn còn để trên đầu giường, nhìn độ mòn của giấy, có lẽ năm năm nay ngày nào cũng có người lật xem.
Trên giường vẫn là khăn trải giường cô thích nhất, còn có búp bê cô thích, thậm chí ngay cả ly nước cô uống buổi tối cũng ở vị trí ban đầu.
Thoáng chốc, Trầm Mặc Ca cho rằng mình trở về trước đây, trở về khoảng thời gian một lòng một dạ yêu Diệp Nam Huyền, cả ngày chạy theo sau anh kia.
Nơi này có rất nhiều vui buồn li hợp của cô, có rất nhiều tình cảm mà cô gửi gắm. Năm năm trôi qua giống như không có gì thay đổi cả, bên cạnh là chồng cô, đây là trời đất của cô, nhưng cảm giác này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, cô tỉnh táo lại rất nhanh.
Không!
Vẫn có thay đổi!
Cô thay đổi rồi!
Diệp Nam Huyền cũng thay đổi rồi!
Trầm Mặc Ca nhắm mắt lại, che giấu hết những suy nghĩ trước đây xuống đáy lòng.