CHƯƠNG 163
Nói xong, Diệp Nam Huyền xoay người đi ra ngoài.
Lúc anh rời khỏi phòng, sắc mặt Trầm Mặc Ca lập tức trở nên nặng nề.
Bây giờ Diệp Nam Huyền cũng đã biết đánh đố với cô rồi sao?
Rõ ràng biết cô là ai cũng không vạch trần, thậm chí còn nói mấy lời nhìn như đúng mà lại sai, là cảm thấy cô vẫn là Trầm Mặc Ca ngu ngốc yêu anh như trước kia đã trở về rồi ư?
Đúng là buồn cười!
Cô đứng lên bằng một chân, mở tủ ra, trước mắt đều là quần áo mà cô thích, là ủi sạch sẽ, treo ngay ngắn ở bên trong, nhìn ra được giúp việc rất có lòng giữ gìn những thứ này. Nhưng với Trầm Mặc Ca bây giờ, tất cả chuyện này chỉ là sỉ nhục cho sự ngu xuẩn trước đây của cô!
Trầm Mặc Ca đóng cửa tủ, cảm thấy bầu không khí nơi này cực kỳ áp lực.
Cô từng sống ở đây ba năm, ngủ trên cái giường này ba năm, thậm chí cô còn có thể nhớ tới trừng phạt cực kỳ tàn bạo của Diệp Nam Huyền với mình vào đêm tân hôn.
Chuyện cũ dần xuất hiện trong lòng, cô đột nhiên phát hiện những quá khứ kia chỉ có thể khiến mình cảm thấy chưa xót.
Không biết vì lý do gì, Trầm Mặc Ca kéo rèm cửa sổ mình từng thích nhất xuống, cũng kéo cả khăn trải giường ra ném xuống đất.
“Vú Trương! Vú Trương!”
Trầm Mặc Ca lớn tiếng kêu to.
Vú Trương vốn đã không thích Trầm Mặc Ca, nếu không phải vì Diệp Nam Huyền ngăn cản, nói thế nào bà cũng phải khiến anh đuổi cô ra ngoài, bây giờ nghe thấy Trầm Mặc Ca lớn tiếng kêu to như vậy, vẻ chán ghét của bà lập tức lộ hết lên mặt.
Diệp Nam Huyền nhìn thấy hết cảm xúc của bà, nói với vú Trương: “Cho dù cô ấy làm gì cũng không được làm khó cô ấy. Phải đối xử với cô ấy như đối xử với bà chủ vậy, có biết không?”
“Ông chủ, vì sao cậu phải làm thế?”
Vú Trương khó hiểu hỏi.
Diệp Nam Huyền như có điều suy nghĩ nhìn lên lầu, nhỏ giọng nói: “Sớm muộn gì cũng có một ngày dì sẽ hiểu. Còn nữa, tìm người dọn dẹp một căn phòng, con sẽ tìm nhà thiết kế tới thiết kế thành phòng trẻ em.”
“Phòng trẻ em? Chẳng lẽ cô ta mang thai?”
Vú Trương nhạy cảm trở nên căng thẳng.
Không phải chứ?
Chẳng những người phụ nữ này trắng trợn vào đây ở, còn mang thai đứa nhỏ của nhà họ Diệp sao?
Vẻ mặt ngạc nhiên của vú Trương khiến Diệp Nam Huyền vui vẻ.
Anh cười nói: “Lên lầu hầu hạ cô ấy trước đi, chân cô ấy bị thương nên không tiện lắm, làm phiền dì rồi.”
Nói xong, Diệp Nam Huyền xoay người đi ra ngoài.
Trong lòng vú Trương rất không vui, nhưng vì nể mặt Diệp Nam Huyền nên vẫn nhấc chân đi lên lầu.
Bà vừa mở cửa phòng ngủ ra đã lập tức ngơ ngác.
Trầm Mặc Ca kéo hết tất cả mọi thứ xuống, trong phòng cực kỳ lộn xộn.
“Cô đang làm cái gì thế? Đây lòng khăn trải giường bà chủ thích nhất, đây là màu rèm cửa sổ bà chủ thích nhất, cả bộ trang điểm này cũng là bà chủ…”