CHƯƠNG 174
Ánh mắt của anh giống như dính vào cửa phòng, thậm chí hận không thể nhìn xuyên qua cánh cửa vào bên trong.
Má Trương chưa thấy qua Diệp Nam Huyền cô đơn như thế nên đau lòng nói: “Cậu chủ, cô ấy cũng chỉ xinh đẹp một chút thôi, thua xa mợ chủ.”
Diệp Nam Huyền chỉ cười cười, không nói gì, sau đó anh vỗ vai má Trương rồi đi vào thư phòng.
Đây là lần đầu tiên anh xuống bếp, trên cánh tay và mu bàn tay đều bị phỏng, hiện tại nóng như lửa đốt rất khó chịu.
Anh vào thư phòng bôi thuốc.
Anh mở cửa thư phòng, hơi thở lạnh lẽo đập vào trước mặt.
Diệp Nam Huyền nhớ tới dáng vẻ Trầm Mặc Ca cười ha ha trong phòng khách thì cảm thấy cuối cùng trong nhà này cũng có chút hơi người, không còn vắng vẻ nữa. Sau này Trầm Tử An quay về, ba người nhà bọn họ sẽ hạnh phúc.
Anh nghĩ vậy thì đột nhiên cảm thấy vết thương trên tay không đau lắm.
Diệp Nam Huyền bôi thuốc xong thì mở máy tính lên, trên máy tính có video giám sát. Không ai biết trong phòng ngủ anh có máy giám sát.
Trầm Mặc Ca rời đi hai năm, anh cũng không dám vào phòng ngủ, sợ ngửi thấy hơi thở thuộc về Trầm Mặc Ca thì mình sẽ sụp đổ, nhưng anh lại không nỡ không nhìn, giống như không nhìn phòng ngủ, trái tim anh sẽ trống vắng, lạnh lẽo, cả đêm không thể đi vào giấc ngủ.
Không có cách nào khác, anh cho người gắn máy giám sát, cả ngày trốn trong thư phòng nhìn phòng ngủ không một bóng người, anh nghĩ đến chuyện bọn họ đã từng làm trong phòng này, càng nghĩ thì trái tim càng đau, mắt cũng đỏ lên.
Người ta nói đàn ông không dễ rơi nước mắt, anh không biết hai năm đó mình trôi qua thế nào, mỗi đêm không thể ngủ yên giấc, mặc dù uống thuốc ngủ sẽ ngủ một lát, nhưng mơ thấy trận hỏa hoạn lại bừng tỉnh. Sau đó thuốc ngủ cũng không có tác dụng, anh chỉ có thể nhờ công việc làm cho mình tê dại.
Hiện tại anh mở màn hình giám sát, bên trong không còn trống trơn nữa.
Trầm Mặc Ca nhảy ra khỏi phòng tắm, có thể cảm thấy Diệp Nam Huyền sẽ không đi vào cho nên chỉ quấn khăn tắm.
Da thịt trắng nõn của cô lộ ra bên ngoài, lộ một hình xăm.
Diệp Nam Huyền khẽ nhíu mày.
Trầm Mặc Ca xăm hình sao?
Cô luôn không thích xăm hình lên người, sao cô lại xăm chứ?
Diệp Nam Huyền khẽ nhíu mày.
Trầm Mặc Ca nhảy một cái, khăn tắm không chịu được nữa, cạch một tiếng rơi xuống đất, phong cảnh xinh đẹp lập tức xuất hiện ở trước mắt Diệp Nam Huyền.
Cảnh này đột nhiên xuất hiện làm cho Diệp Nam Huyền không kịp chuẩn bị, lại vô cùng ướt át, anh chỉ cảm thấy một dòng nước nóng chảy ra từ trong lỗ mũi.
Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, vội vàng bịt mũi của mình lại, chất lỏng ấm áp nhuộm đỏ tay anh.
Thật là phiền mà!
Bị vợ mình kích thích đến chảy máu mũi, anh có được tính là người đầu tiên hay không?
Diệp Nam Huyền vội vàng đứng dậy chạy vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt.
Anh vất vả lắm mới dập tắt được lửa rồi quay lại trước máy tính thì thấy Trầm Mặc Ca đã nằm xuống.
Nhưng cô vẫn chưa sấy khô tóc, mái tóc xõa tung trên gối giống như rong biển. Mà hình như cô đã ngủ rồi.
Diệp Nam Huyền đứng dậy ra khỏi thư phòng nói má Trương lấy máy sấy, sau đó nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ.
Quả nhiên cửa phòng ngủ đã khóa trái bên trong, xem ra cô thật sự không định cho anh vào.
Diệp Nam Huyền cười khổ một tiếng, dùng chìa khóa dự mở cửa ra đi tới trước giường Trầm Mặc Ca.
Trầm Mặc Ca ngủ không được ngon.
Diệp Nam Huyền sờ tóc cô, quả nhiên vẫn ướt đẫm.
Anh ngồi bên cạnh, chỉnh máy sấy ở mức nhỏ nhất, dùng tay cầm tóc dài Trầm Mặc Ca từ từ sấy khô cho cô
Má Trương đứng ngoài cửa thấy như vậy thì thật sự có chút không chấp nhận được.
Lisa này có tài đức gì lại có thể làm cho Diệp Nam Huyền làm như vậy vì cô chứ!
Bà ấy lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, càng nghĩ càng khó chịu.
Sở Mộng Khê ở chỗ này năm năm, tuy rằng Diệp Nam Huyền vẫn luôn lạnh nhạt với cô ta, nhưng Sở Mộng Khê đối xử rất tốt với Diệp Nam Huyền, mọi chuyện đều suy nghĩ cho Diệp Nam Huyền.
Tuy rằng bà ấy vẫn không quá thích Sở Mộng Khê, nhưng nếu so sánh với Lisa không biết tốt xấu này, má Trương vẫn cảm thấy Sở Mộng Khê và Diệp Nam Huyền ở bên nhau thì Diệp Nam Huyền sẽ sống tốt hơn.