CHƯƠNG 64
Diệp Nam Huyền kéo cậu qua, tắt bộ phim hoạt hình thì để lộ ra một tài khoản điện tử quen thuộc mà phạm vi hoạt động của tài khoản đó rõ ràng là tin tặc vừa rồi đã tấn công tập đoàn Hoàn Trí.
“Nói đi. Ai đã ở đây trước con?”
Cả người Diệp Nam Huyền lạnh lẽo như băng làm cho Diệp Tranh rùng mình, mà tim Trầm Tử An cũng không khỏi thót lên.
“Con ở đây một mình, ba, con chỉ đang xem phim hoạt hình thôi. Vì vậy mà ba rất tức giận phải không? Ba không thích con nữa phải không? Con sẽ về nói với mẹ rằng ba đã hung dữ với con.”
Diệp Tranh sợ hãi đến mức khóc to một tiếng.
Nếu là bình thường, Diệp Nam Huyền nhất định sẽ dỗ dành cậu ấy, sau đó sẽ không còn chuyện gì, nhưng tiếng khóc của cậu ấy hôm nay không khiến Diệp Nam Huyền thỏa hiệp, ngược lại càng làm cho sắc mặt của Diệp Nam Huyền xấu hơn.
“Là người thừa kế của tập đoàn Hoàn Trí, vậy mà lại nói dối để bao che cho kẻ xấu, Diệp Tranh, con thật sự khiến ba thất vọng! Tống Đình, đưa nó về nhà cho tôi, để Sở Mộng Khê dạy dỗ nó thật tốt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đứa nhỏ này không biết sẽ trở thành bộ dạng nào nữa! ”
Diệp Nam Huyền đã thực sự tức giận.
Sống với Diệp Tranh bốn năm, Diệp Nam Huyền hiểu rõ nhất cậu ấy có bộ dạng như thế nào. Đứa trẻ này tuy hơi thông minh nhưng chắc chắn sẽ không thể lợi hại bằng tên tin tặc đã đối kháng với anh. Nhưng bây giờ Diệp Tranh có chết cũng không nói, hoặc Diệp Tranh thực sự không biết đối phương đã lợi dụng cậu, hoặc chính là Diệp Tranh đang bao che cho người đó.
Rốt cuộc là ai mà có thể khiến Diệp Tranh phải bao che?
Diệp Nam Huyền không nghĩ ra được, càng trở nên chán nản và cáu kỉnh hơn.
Diệp Tranh không biết Diệp Nam Huyền nghĩ gì nên càng khóc dữ dội hơn.
“Ba, ba là người xấu, con không muốn về! Thả con ra!”
Cậu cố gắng vùng vẫy, nhưng rốt cuộc cậu vẫn còn quá nhỏ nên bị Tống Đình bế bổng lên, ép phải ra ngoài.
Khi đi ngang qua Trầm Tử An, Diệp Tranh chớp chớp đôi mắt to nhìn cậu, miệng im bặt, nhưng Trầm Tử An hiểu rõ.
Cậu nói: “Yên tâm đi, tớ sẽ không nói ra cậu, chúng ta là anh em mà.”
Thời khắc đó, Trầm Tử An đột nhiên cảm thấy có lỗi, thậm chí cậu còn muốn lao ra và nói với mọi người rằng người đó là cậu, không liên quan gì đến Diệp Tranh!
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Diệp Nam Huyền vang lên.
“Cái gì? Tình trạng của Lisa không tốt sao? Dị ứng thuốc cái gì? Sốc cái gì? Tôi sẽ đến ngay.”
Nói xong, Diệp Nam Huyền hung hăng hùng hổ chạy ra ngoài.
Trái tim của Trầm Tử An lập tức như rơi xuống đáy vực.
Mẹ bệnh nặng sao?
Cậu cũng không kìm được rơi nước mắt, cơ thể nhỏ bé run lên kịch liệt, nhanh chóng chạy tới, túm lấy tay Diệp Nam Huyền, lạnh lùng nói: “Đưa cháu đến bệnh viện!”
Diệp Nam Huyền không ngờ rằng người túm lấy anh vậy mà lại là tên nhóc thối Trầm Tử An.
“Cháu đến bệnh viện làm gì? Hiện tại chú có chuyện phải làm, không có thời gian nói chuyện nhiều với cháu, buông tay ra!”
Giọng điệu Diệp Nam Huyền đã hơi ác liệt vì chuyện của tin tặc và dị ứng thuốc của Trầm Mặc Ca. Trong hoàn cảnh bình thường, đừng nói những đứa trẻ như Trầm Tử An, ngay cả những người trong trung tâm mua sắm cũng sẽ ba chân bốn cẳng chạy trốn khi nhìn thấy Diệp Nam Huyền như thế này, nhưng Trầm Tử An lại không sợ, không những không sợ mà còn nắm chặt tay anh hơn và nói: “Đưa cháu đến bệnh viện!”