CHƯƠNG 71
Mễ Tiểu Anh cũng không biết Trầm Mặc Ca sống ở Mỹ như thế nào, hôm nay nghe thấy Trầm Tử An nói có một người ba nuôi, hơn nữa ánh mắt thằng bé còn lộ vẻ vô cùng tự hào, cho nên cô ấy cũng không khỏi cảm thấy hứng thú về người đàn ông đó.
Trầm Tử An vô cùng tự hào nói: “Ba nuôi cháu tên là Đường Trình Siêu, là người đối xử tốt nhất với mami và cháu!”
“Đường Trình Siêu ư?”
Mễ Tiểu Anh không phải là người trong giới kinh doanh, cho nên không quá quen thuộc với cái tên này, cô chỉ cười cười nói: “Nếu ba nuôi đã đối xử rất tốt với mẹ cháu như vậy rồi, thế vì sao cháu và mẹi lại trở về chứ? Ở lại bên cạnh ba nuôi không phải càng tốt hơn ư?”
“Đó là vì…”
Trầm Tử An lập tức dừng lại.
Không thể nói chuyện của em gái Thẩm Nghê Nghê cho bất cứ ai được.
Mami từng nói, không thể để bất cứ ai biết chuyện của em gái.
Nghĩ đến đây, con mắt của Trầm Tử An bỗng ảm đạm đi.
“Dì Mễ, dì nói xem khi nào mami mới tỉnh lại vậy?”
“Dì cũng không biết nữa, nếu cháu mệt rồi thì về trước đi, dì sẽ ở lại đây chăm sóc mami cháu.”
Mễ Tiểu Anh nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Trầm Tử An, ít nhiều cũng hơi đau lòng.
“Không cần đâu, cháu sẽ ở lại đây chăm sóc mami.”
Trầm Tử An nhảy sang chiếc giường bên cạnh rồi nằm xuống, không lâu sau thì đi vào giấc ngủ.
Diệp Nam Huyền trở lại một lần nữa, nhưng Mễ Tiểu Anh không cho anh vào.
Phía bên Tống Đình truyền tin đến, nói rằng kết quả kiểm tra chiếc xe bị nổ kia đã có rồi, cho nên anh vội vã trở về.
“Tổng Giám đốc Diệp, có người chặn phanh xe lại, không có ngăn trở, rất có tính kỹ thuật. Khi nhà thiết kế Lisa thử xe, phanh xe bị đứt, cho nên đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Nghe Tống Đình nói như vậy, vẻ mặt của Diệp Nam Huyền lạnh lẽo đáng sợ.
“Kiểm tra cho tôi, cho dù dùng bất cứ cách nào, cũng phải điều tra ra được là ai đã động tay động chân vào cho tôi.”
“Vâng!”
Tống Đình vội vã gật đầu, nhưng sau đó lại khẽ nói: “Tổng Giám đốc Diệp, tôi đã đưa cậu chủ nhỏ về rồi, nhưng cô Sở hình như đã đánh cậu chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ khóc rất nhiều, anh có cần trở về xem thử hay không?”
Diệp Nam Huyền nhíu chặt đầu lông mày lại.
“Thằng bé vẫn không chịu nói ai đã ở phòng máy tính trước nó ư?”
“Không có, cậu chủ nhỏ vẫn luôn nói chỉ có một mình cậu ấy, Tổng Giám đốc Diệp, có phải là chúng ta đã đổ oan cho cậu chủ nhỏ rồi hay không?”
Tống Đình là người chứng kiến Diệp Tranh lớn lên, thấy thằng bé khóc thảm thương như vậy, ít nhiều cũng hơi đau lòng.
Diệp Nam Huyền làm sao mà không đau lòng được chứ?
Chỉ có điều nghĩ đến bí mật kinh doanh bị đánh mất, cuối cùng anh thở dài một tiếng nói: “Nói với Sở Mộng Khê, đừng nặng tay với Diệp Tranh, nói như thế nào thì thằng bé cũng là người thừa kế của nhà họ Diệp.”
“Vâng, tôi biết rõ Tổng Giám đốc Diệp cũng đau lòng cho cậu chủ nhỏ, thế thì bây giờ chúng ta trở về xem cậu chủ nhỏ luôn chứ?”