CHƯƠNG 85
Thẩm Nghê Nghê thấy trong mắt Trầm Mặc Ca đầy nước mắt, thì đột nhiên ngoan ngoãn cười nói: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm công tác, con sẽ ngoan ngoãn chờ mẹ và anh trai quay về. Đến lúc đó con sẽ cùng ra ngoài chơi với anh trai.”
“Được, Nghê Nghê phải nghe lời ba nuôi nhé, mẹ phải làm việc rồi.”
“Tạm biệt mẹ!”
Thẩm Nghê Nghê vẫy vẫy tay với Trầm Mặc Ca.
Trầm Mặc Ca sợ mình sẽ khóc, nên vội vàng ngắt cuộc gọi video, nhưng mà nước mắt vẫn không nhịn được cứ lăn xuống.
Đúng lúc này, Diệp Nam Huyền đẩy cửa bước vào.
Trầm Mặc Ca vội vàng lau khô nước mắt, tuy nhiên vẫn bị Diệp Nam Huyền trông thấy.
“Làm sao thế?”
Anh nhanh chóng bước đến, trông thấy Trầm Mặc Ca đang cầm điện thoại trong tay, mà lúc này màn hình điện thoại còn chưa tối đi, hiển thị Trầm Mặc Ca vừa nói chuyện với Đường Trình Siêu , rõ ràng vừa rồi còn gọi video nữa.
Diệp Nam Huyền nhìn Trầm Mặc Ca khóc đỏ cả hai mắt, lại thấy dáng vẻ hận không thể giết mình của cô lúc này, thì lửa giận anh vừa nhịn xuống lại từ từ cháy lên.
“Gọi video cho đường Trình Siêu kể khổ đúng không? Nói với anh ta Diệp Nam Huyền không đủ năng lực để chăm sóc tốt cho em, nên em vừa mới về nước đã gặp phải chuyện không may đúng không? Đường Trình Siêu có an ủi em không? Có nói với em sẽ bay ngay từ Mỹ về đây không? Hay là em nói cho anh ta biết vừa rồi tôi đã cưỡng hôn em, có phải anh ta muốn ngồi máy bay cả đêm bay về đây để xử lý tôi không?”
Lời này của Diệp Nam Huyền khiến tâm trạng của Trầm Mặc Ca càng bực bội hơn, đặc biệt là anh còn nhắc đến nụ hôn vừa rồi.
Nụ hôn khiến cô thất thần trong nháy mắt, thậm chí còn hơi hoài niệm.
Lại nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt của Thẩm Nghê Nghê, Trầm Mặc Ca thật sự rất hận Diệp Nam Huyền, rất hận bản thân mình.
“Diệp Nam Huyền, anh cút ra ngoài cho tôi! Cút!”
Lúc này cô không muốn giấu diếm hận thù của mình với anh nữa, Nếu như giết người không phạm pháp, cô thật sự sẽ giết chết anh!
Nhưng mà ̣cô không thể!
Vì Nghê Nghê cô cũng không thể làm vậy!
Trầm Mặc Ca tức giận đến mức cả người run lên, dáng vẻ bài xích chối từ kia giống như phát ra từ sâu trong lòng, khiến Diệp Nam Huyền hơi kinh hãi.
“Em hận tôi như vậy sao? Trầm Mặc Ca, rốt cuộc em có…”
“Tổng Giám đốc Diệp, không ổn rồi, cậu chủ nhỏ đã xảy ra chuyện.”
Diệp Nam Huyền còn chưa nói dứt lời, thì Tống Đình đã xông vào.
Khi anh ta trông thấy dáng vẻ giương cung bạt kiếm lúc này của Diệp Nam Huyền và Trầm Mặc Ca, thì nhất thời chảy đầy mồ hôi lạnh.
Có phải anh ta đến không đúng lúc không?
Ánh mắt Diệp Nam Huyền giống như lưỡi dao sắc bén phóng tới, càng làm cho Tống Đình hơi không đững vững. Anh ta chỉ có thể gắng gượng nói: “Tổng Giám đốc Diệp, tin tức truyền đến từ bên nhà cổ, cậu chủ nhỏ bị sốt.”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Mặc dù Diệp Nam Huyền hơi căm giận Tống Đình đã cắt ngang lời nói của mình, nhưng mà nghe thấy Diệp Tranh bị sốt, anh vẫn hơi lo lắng sốt ruột.
Trầm Mặc Ca nhìn tất cả cảnh này, trong lòng tự trào phúng bản thân.