CHƯƠNG 99
Trầm Tử Ankhông nói tiếng nào, đi theo Diệp Nam Huyền đến phòng Diệp Tranh .
“Ba?”
Diệp Tranh mới thức dậy không lâu, người làm đang hầu hạ cậu ăn cái gì đó, lúc này thấy Diệp Nam Huyền trở về, hơi bất ngờ, dù sao thì Diệp Nam Huyền cũng rất ít khi về nhà trong giờ làm việc.
Trầm Tử Anvọt ra từ sau lưng Diệp Nam Huyền .
“Ôi, bốn tuổi rồi còn để người ta hầu hạ cậu ăn cơm, đúng là cậu chủ nha.”
Lời Trầm Tử Annói mang theo vẻ mỉa mai, Diệp Tranh lại vui mừng đến mức nhảy dựng lên.
“Tử An ? Sao cậu lại đến đây? Đến gặp tớ ư?”
Diệp Tranh vui mừng không tả nổi, thậm chí còn đẩy người làm ra chạy xuống giường, chân trần ôn lấy Thẩm Minh Triết, vừa nói vừa cười.
Trầm Tử Anhơi nhíu mày, nhưng không đẩy cậu ta ra.
Nghê Nghê cũng thích ôm cậu, nhưng em gái ôm rõ ràng khác với Diệp Tranh ôm. Hơn nữa nụ cười chân thành tha thiết trên mặt Diệp Tranh lại khiến Trầm Tử Ankhông thể ra tay đẩy cậu ta ra.
“Ui da, cậu muốn siết tớ đến chết à. Mau buông ra! Còn nữa, không phải cậu bị sốt ư? Vậy còn không mang giày đã xuống giường, còn ôm ấp cái gì? Muốn nghỉ học ở nhà thêm vài ngày nữa đúng không?”
Lông máy Trầm Tử Anquả thực đã nhăn thành một đống.
Diệp Tranh nghe xong, vội buông Trầm Tử Anra, nhưng cũng không buông tay cậu, cười nói: “Không phải tớ vui mừng vì thấy cậu đến sao? Là ba đưa cậu đến đây ư? Cảm ơn ba!”
Diệp Tranh nói lời cảm ơn lại khiến Diệp Nam Huyền hơi bất ngờ.
Diệp Tranh trong trí nhớ nhát gan, mặc dù vẫn có lúc làm nũng với anh, nhưng dáng vẻ vui mừng như vậy anh vẫn rất ít khi nhìn thấy. Hôm nay gặp Trầm Tử Anlại phấn khích như vậy, rõ ràng là thật lòng thích cậu bé.
“Tụi con từ từ nói chuyện, ba kêu quản gia nấu chút gì đó cho tụi con. Lát nữa Tử An còn phải về, Diệp Tranh, đừng ầm ĩ quá.”
Diệp Nam Huyền dặn dò vài câu rồi đi mất.
Anh vừa đi, Diệp Tranh cũng đuổi người làm đi, vội vàng đóng cửa lại, nhỏ giọng nói: “Tớ chưa nói gì hết á, tớ không có bán đứng cậu.”
Nhìn dáng vẻ Diệp Tranh lúc này, Trầm Tử Anhơi khó chịu. Cậu vội quay đi, thấp giọng nói: “Mau lên giường nằm nghỉ đi. Tớ mua cho cậu món đồ chơi, cậu xem xem có thích hay không?”
Trầm Tử Anđưa người máy cho Diệp Tranh .
Từ nhỏ đến lớn có loại đồ chơi gì mà Diệp Tranh chưa từng thấy? Nhưng đây là lần đầu tiên nhận quà mà bạn học tặng, hơn nữa còn là bạn học cậu thích nhất, lập tức vui vẻ.
“Cho tớ ư? Đẹp quá đi.”
Cậu cầm lên hí hoáy chơi.
Nhìn dáng vẻ quen tay của Diệp Tranh , Trầm Tử Anbiết cậu ra không thiếu món đồ chơi thế này, cậu thấp giọng nói: “Hôm nào tớ lập trình một trò chơi tặng cậu, cái này cậu cứ lấy chơi trước đi.”
“Cậu lập trình? Cậu biết lập trình trò chơi?”
Vẻ mặt Diệp Tranh hâm mộ.
“Ừ. Nhưng cậu không được nói với người khác, nếu không tớ sẽ không lập trình cho cậu.”
“Không nói không nói, đánh chết tớ cũng không nói. Tử An , chúng ta là anh em, cậu kêu tớ giữ bí mật, tớ chắc chắn sẽ không bán rẻ cậu, cho dù mẹ tớ có đánh tớ, tớ cũng sẽ không nói. Cậu xem, cái mông tớ cũng sắp nở hoa rồi.”