TỔNG TÀI TRUY THÊ: 36 KẾ CHƯA ĐỦ

Chương 229

Trong mắt của Tiêu Vinh thoáng qua vẻ châm chọc nhưng mà sắc mặt anh ta vẫn như thường: “Tôi cướp lại Tập đoàn Quang Viễn cũng không phải vì mình, dù sao Tập đoàn Tiêu thị đã được giao cho tôi. Chẳng qua tôi không muốn nhìn thấy Tập đoàn Quang Viễn rơi vào tay người khác mà thôi.”

“Đúng vậy! Tôi sẽ nói đúng sự thật cho ông cụ. Chỉ tiếc là cậu cả không có con cháu đời sau.”

Mỗi lần nghĩ tới việc này, ông quản gia đều cảm thấy đáng tiếc thay cậu cả.

Nhà họ Tiêu đông đúc và giàu có nhưng cuối cùng ngay cả một đứa con cháu đời sau cũng không có.

“Đúng vậy! Đúng là quá đáng tiếc!”

Tiêu Vinh chậm rãi than thở nhưng sâu trong đáy mắt ẩn chứa vẻ điên cuồng khó tả. Anh ta đã đợi nhiều năm, cuối cùng cũng đến ngày này, rốt cuộc anh ta đã từng bước thực hiện được ý nghĩ của mình.

Tiêu Vinh xuống xe rồi chuyển sang chiếc xe bên cạnh của mình.

Sau khi đóng cửa xe sau, sắc mặt của anh ta lập tức trở nên rét lạnh đồng thời lộ ra vẻ đắc ý thắng lợi.

Anh ta đã thành công khích bác ông quản gia, bây giờ chỉ cần đợi người nhà họ Tiêu ra mặt đẩy Thi Nhân lên trước đầu sóng ngọn gió.

Lần trước Thi Nhân đã bất ngờ đánh anh ta một phát trở tay không kịp, để cho người khác nghi ngờ anh ta có dụng ý khác.

Nhưng bây giờ anh ta muốn dùng cách tương tự để trả thù cô.

Không có gì có sự thuyết phục bằng ông cụ nhà họ Tiêu đích thân ra mặt.

Thi Nhân! Tôi đang muốn chống mắt lên mà xem lúc đó cô sẽ ứng đối như thế nào.

Tiêu Vinh cầm một ly rượu vang, nhìn chất lỏng đỏ tươi xinh đẹp trong ly, ánh mắt anh ta càng trở nên điên cuồng.

Anh ta đã đợi ngày này quá lâu rồi.

Tiêu Vinh ngửa đầu uống cạn ly vang đỏ, đôi môi anh ta cũng bị rượu nhuộm thành một màu đỏ mê người:: “Vương Ngọc San đâu rồi? Đã tìm được cô ta chưa?”

“Tạm thời có chút manh mối rồi, nhưng mà khu vực đó hơi lớn nên cần phải có một chút thời gian để từ từ rà soát.”

“Cần phải nhanh chóng tìm được Vương Ngọc San.”

Tiêu Vinh đặt ly rượu vang trong tay xuống. Anh ta bỏ ra rất nhiều công sức để bố trí ra một ván cờ, tất nhiên cần phải có kẻ chết thay.

“Ông chủ! Nếu như cô ta không chịu ngoan ngoãn nghe lời thì phải làm thế nào?”

“Vậy chỉ có thể dùng con trai cô ta để uy hiếp cô ta. Nhớ trông chừng đứa bé kia cần thận, đừng để nó chết.”

Tiêu Vinh nhíu chặt chân mày, anh ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rộng lớn, nhiều tầng mây đang dần tích tụ lại gần nhau, từ từ đè ép.

Anh ta biết là thời tiết sắp thay đổi rồi!

Ông quản gia đến tìm cũng chỉ là một khúc nhạc đệm, Thi Nhân cũng không để trong lòng.

Bây giờ, chuyện Tiêu Khôn Hoằng tỉnh lại cần được giữ bí mật một cách nghiêm khắc, không thể để bất cứ người ngoài nào biết được.

Một tuần sau, Tiêu Khôn Hoằng đã có thể rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, chuyển tới phòng bệnh thường.

Trái tim tất cả mọi người đều buông lỏng, yên tâm hơn nhiều.

Mặc dù bây giờ tất cả vấn đề đều đang rất gay gắt, nhưng những chuyện đó không quan trọng bằng tình thình khôi phục thân thể Tiêu Khôn Hoằng.

Bệnh nhân Tổng giám đốc Tiêu Khôn Hoằng vẫn luôn phải nằm ở trên giường, toàn thân đều cảm thấy khó chịu.

Nhưng mà cũng may là bên cạnh có ba đứa bé vẫn luôn líu ríu làm bạn với anh. Rốt cuộc anh đã có cơ hồi nhìn thấy mấy đứa bé ở khoảng cách gần thế này.

Khi nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, anh chỉ có thể nhìn thấy đám trẻ qua kính thủy tinh trong suốt.

Tiêu Khôn Hoằng dựa vào giường bệnh và ngắm nhìn ba đứa bé, đột nhiên anh cũng không biết nói gì mới phải.

Bầu không khí trở nên lúng túng một chút.

Vẻ mặt của ba đứa bé cũng không được tự nhiên lắm. Mặc dù trước đó bọn trẻ cũng quyết định tha thứ cho anh, nhưng mà từ trước đến nay chưa bao giờ sống cùng cha, nên không khí giữa bốn cha con hơi cứng ngắc.

Tiêu Khôn Hoằng ho khan mấy tiếng: “Mẹ của các con đâu rồi?”

“Mẹ đang ở chỗ bác sĩ cho nên bọn con mới tới đón cha ra ngoài.”

Bé Bánh Bao trả lời hết sức tự nhiên, một tiếng cha cũng gọi hết sức thuận miệng.

Vẻ mặt hai thằng nhóc thì rất mất tự nhiên nhưng làm sao cũng không gọi ra miệng.

Tiêu Khôn Hoằng nghe được một tiếng cha này, toàn bộ ngực lồng ngực đều giống như vừa bị cái gì lấp đầy, anh nhìn Bé Bánh Bao: “Mới vừa rồi con đã gọi cha là gì?”

Giọng nói của người đàn ông giọng hơi run rẩy, trong lòng anh đang có hàng trăm cảm xúc lẫn lộn.

Trước đây, anh cũng từng trốn tránh vấn đề đứa bé là con của ai.

“Gọi là cha nha! Cha là cha của con mà! Mẹ nói bây giờ có thể nhận cha rồi.” %3D

Bé Bánh Bao vô tư và vô cùng ngây thơ, nói chuyện cũng không có bất kỳ gánh nặng nào.

Trong mắt người đàn ông hơi ướt át, anh vẫy tay một cái: “Lại đây nào!”

Bé Bánh Bao chủ động đến gần anh, bĩu môi ngoan ngoãn, đôi mắt tròn xoe mở to nhìn anh.

Bàn tay của Tiêu Khôn Hoằng xoa xoa trên đỉnh đầu đứa bé, khóe miệng anh hơi nhếch lên. Anh rất vui vẻ, thật sự hết sức vui vẻ!

Mạc Tiểu Bắc nhìn qua em trai mình: Em gọi trước đi!

Mạc Tiểu Nam không lên tiếng: Anh là anh, anh gọi trước!

Kết quả hai thằng bé trai mất tự nhiên, liên tục đẩy qua đầy lại nhưng ai cũng không chịu mở miệng trước, chỉ ngoan ngoãn làm bạn với Tiêu Khôn Hoằng trong phòng bệnh.

Làm sao Tiêu Khôn Hoằng lại không nhận ra là hai thằng quỷ nhỏ này mất tự nhiên, hình như rất giống mình.

Thôi vậy, tương lai còn dài.

Cũng may là bây giờ ba đứa bé đều tiếp nhận mình.

Giờ phút này trong phòng của bác sĩ điều trị chính, không khí nơi đây không được tốt cho lắm.

Thi Nhân nhìn chẩn đoán mà bác sĩ cho ra, trong này biểu hiện trong đầu Tiêu Khôn Hoằng còn có máu bầm, không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào.

Bây giờ tất cả các bác sĩ trong đội ngũ điều trị chia ra làm hai bộ phận, một bộ phận đề nghị phẫu thuật sọ não, còn một bộ phận đề nghị trị liệu theo phương án bảo thủ.

Dù sao phẫu thuật sọ não rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Thi Nhân xem kết quả thảo luận, đột nhiên rất xoắn xuýt. Cô nhìn Diệp Tranh: “Cậu cảm thấy nên làm thế nào?”

“Đứng ở góc độ khoa học, có lẽ anh Ba phải tiến hành giải phẫu mới được. Nếu trị liệu theo phương án bảo thủ, xác suất đánh tan máu bầm không lớn lắm. Nhưng mà trong tình hình lúc này, thân thể của anh ba vừa mới hồi phục, nếu như lại phải tiên tục trải qua một cuộc phẫu thuật lớn như thế này thì chỉ sợ kết quả không được tốt cho lắm!”

“Vậy trước hết cứ đợi thêm một thời gian nữa xem tình huống khôi phục của anh ấy rồi mới quyết định nên chọn phương án nào.”

Thi Nhân cũng cảm thấy bây giờ Tiêu Khôn Hoằng không chịu nổi nhiều dằn vặt như vậy.

Trong tay cô còn có bệnh án của Tiêu Khôn Hoằng, không xem thì không biết, vừa nhìn một cái đã bị hù dọa giật mình. Trước đây, người đàn ông này đã từng không chịu quan tâm đến thân thể mình cỡ nào mà sao ở đâu cũng có vấn đề, mặc dù chỉ là vấn đề nhỏ.

Vấn đề lớn nhất là dạ dày, đặc biệt còn từng có triệu chứng lao lực.

Cô đặt bệnh ấn xuống: “Bây giờ, trước hết cứ dừng lại ở đây, đợi quan sát thêm một thời gian nữa rồi quyết định. Mọi người đều vất vả rồi!”

Thi Nhân ra khỏi phòng họp rồi nhìn Diệp Tranh: “Tạm thời không cần phải nói cho anh ấy biết chuyện đầu anh ấy đang bị thương, tránh làm anh ấy có gánh nặng trong lòng, tâm trạng cũng có thể ảnh hưởng đến tình hình khôi phục sức khỏe.”

“Em biết rồi! Nhưng mà anh Ba vẫn luôn không thích nghe theo lời dặn dò của bác sĩ, chị Ba cần phải chú ý nhìn chằm chằm vào quá trình phục hồi của anh ấy mới được.”

“Cậu cứ yên tâm đi! Có ba đứa bé ở đó, cứ giao nhiệm vụ này giao bọn trẻ là được.”

Thi Nhân cười một tiếng. Cô vẫn chưa trở lại phòng bệnh thì Trợ lý Tiêu lại tới: “Bà chủ! Không tìm thấy Hải Đào đâu.”

“Làm sao lại không tìm thấy, không phải thằng bé vẫn luôn ở nhà họ Thi sao?”

“Đúng Nhưng mà mấy người cấp dưới vừa báo cáo là nhà họ Thi đã báo cảnh sát, hình như Hải Đào đã mất tích mấy ngày rồi nhưng nhà họ Thi cũng không phát hiện.”

“Một đứa bé lớn như vậy, lại biến mất suốt mấy ngày trời mà người lớn trong nhà cũng không phát hiện sao?”

Thi Nhân chỉ cảm thấy không tưởng tượng nổi.

Nhưng mà nghĩ lại tình huống trong nhà họ Thi, chuyện này cũng không có gì khó hiểu, trước kia Hải Đào là cây rụng tiền của nhà họ Thi, bây giờ đã biến thành lục bình rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi