TỔNG TÀI TRUY THÊ: 36 KẾ CHƯA ĐỦ

Chương 265

Tiêu Khôn Hoằng nắm tay con gái, nhích lại gần bàn ăn.

Đôi mắt hẹp dài bất mãn liếc nhìn bà chủ nhỏ nhà mình, bây giờ cô không còn đối tốt với anh như trước nữa.

Nếu là mấy hôm trước, chỉ cần anh nhíu mày một cái, cô sẽ lo lắng cả nửa ngày, ân cần hỏi han.

Nghĩ tới đây, Tiêu Khôn Hoằng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, khựng lại.

Chẳng lẽ là?

Anh nghiêm túc nhìn thoáng qua Thi Nhân, cô vẫn đang cho các con ăn sáng, giọng điệu dịu dàng.

Không khác gì mọi khi, nhưng anh vẫn thấy có gì đó sai sai. Chả trách cô đột nhiên thay đổi thái độ.

Từ hôm qua tới hôm nay, anh có hơi đắc ý, đã quên giả bệnh.

Bà chủ nhỏ chỉ hơi chậm tiêu, nhưng không có nghĩa là cô ngốc.

Đáy mắt Tiêu Khôn Hoằng hiện lên vẻ chột dạ, nhưng anh đã nhanh chóng che giấu đi, trong lòng hai người đều rõ, nhưng không ai nói ra.

Chẳng qua giữa hai người xuất hiện một tầng ngăn cách, nhưng không ai chịu xuống nước trước cả.

Bệnh viện tư nhân nhà họ Tiêu.

Tiêu Vinh uống đến say mèm, mở mắt cũng không biết đang ban ngày hay trời đã tối.

Một lúc lâu sau, có người gõ cửa bước vào, thận trọng nói: “Ông chủ.”

“Cút.”

“Ông chủ, có chuyện quan trọng.”, Tiêu Vinh vô cảm quay đầu lại, ánh mắt u ám không chút ánh sáng, làn da trắng bệch làm người ta sợ hãi.

Sau lưng tên thuộc hạ toát ra mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: “Có người đến bệnh viện nghe ngóng tin tức của anh, là Diệp Tranh, người của Tiêu Khôn Hoằng.”

“Ừm, cuối cùng cũng tìm được, tôi còn tưởng nó là đồ ngốc chứ.”

Tiêu Vinh không thấy ngoài ý muốn, không phải anh ta không có chỗ để trốn, nhưng cứ trốn chui trốn nhủi thì có gì thú vị?

Anh ta cảm thấy đến vị trí hiện tại, mình đã trốn đủ lâu rồi. Giữa anh ta và Tiêu Khôn Hoằng nhất định sẽ có một trận quyết đấu anh chết tôi sống.

Đã đến nước này, trốn tiếp cũng không còn ý nghĩa gì, huống hồ anh ta cũng không muốn trốn nữa.

Tiêu Vinh bỗng nhiên ngồi dậy, giật giật cổ áo: “Cứ án binh bất động, giả bộ như không biết gì hết.”

“Ông chủ, có cần thu xếp chỗ khác không? Chỗ này không an toàn nữa.”

“Ý cậu là tôi không thể thắng Tiêu Khôn Hoằng?” Thuộc hạ hốt hoảng giải thích: “Tôi không có ý đó.”

“Cứ vậy đi, tôi tự có sắp xếp. Nó phái người lén lút điều tra là không muốn đánh rắn động cỏ. Tôi sẽ giả bộ như không biết gì hết, miễn cho đến thời điểm lại chưa sắp xếp xong mọi việc.”

Anh ta hiểu rõ Tiêu Khôn Hoằng.

Hiện tại, việc mấu chốt là dự án của nhà họ Mạc, mấy tập đoàn đều nhảy vào tranh đoạt, không ai tình nguyện làm con thiêu thân trong thời điểm này.

Tiêu Vinh nghĩ nghĩ, gọi một cuộc điện thoại: “Kế hoạch thế nào rồi? Tài liệu tôi cung cấp rất là quý giá đó, không có ai hiểu rõ Tiêu Khôn Hoằng hơn tôi đâu.”

“Ừm, đang tiến hành.”

Hách Liên Thành là người ít nói, nói xong câu này thì im lặng.

Anh ta đang chờ Tiêu Vinh lên tiếng.

Một lát sau, Tiêu Vinh cười một tiếng: “Tiêu Khôn Hoằng tỉnh lại, gần như đã hồi phục, nó sắp hành động rồi đấy.”

Lẩn trốn lâu như vậy mà không bị tìm ra, anh ta biết Tiêu Khôn Hoằng bị thương rất nặng.

Nhưng hôm nay anh đã tìm tới cửa, vậy cũng có nghĩa là anh sắp đánh trả lại rồi.

“Thì sao?”

“Đừng có xem thường thằng em trai này của tôi, nó là một con sói con, tôi còn bị nó lừa bao nhiêu năm qua đấy. Nhưng bây giờ nó đã có vợ có con, chắc hẳn sẽ bị gò bó tay chân, chỉ cần cậu ác hơn nó, cậu sẽ thắng.”

“Những điều này tôi đã biết, không cần anh dạy tôi.”

Ngữ khí của Hách Liên Thành không chút khách khí.

“Tôi đây là đang nhắc nhở cậu, Thi Nhân và mấy đứa nhỏ đó, nếu cậu không đủ nhẫn tâm, cậu sẽ thua.”

“Tôi sẽ không thua.”

Hách Liên Thành cúp máy, quay đầu nhìn màn đêm lạnh lẽo bên ngoài, ngồi im không nhúc nhích.

Không lâu sau, điện thoại di động reo lên.

Anh ta vẫn không động đậy, không biết qua bao lâu, anh ta mới mở điện thoại ra, mấy tin nhắn đều là hình ảnh.

Há Liên Thành nhìn mấy bức ảnh, đồng tử co lại.

Anh ta siết tay, hung hăng ném điện thoại xuống đất, chiếc điện thoại đáng thương vỡ nát tan tành.

Anh ta ngửa đầu, lấy tay che mặt.

Nhưng trong đầu vẫn tràn ngập hình ảnh vừa nhìn thấy, một nhà năm người chơi đùa trong sân, cách màn hình vẫn cảm nhận được bầu không khí hạnh phúc xung quanh họ.

Còn có hình ảnh Tiêu Khôn Hoằng và Thi Nhân hôn nhau bên cửa sổ, thân mật dựa vào nhau, ngọt ngào ân ái.

“Hừ.” Hách Liên Thành xoa huyệt Thái dương, đầu đau như sắp nứt đôi ra.

Tại sao lại biến thành như vậy, anh ta không hiểu. Anh ta loạng choạng đứng dậy, mở két sắt, lấy một cái đồng hồ bỏ túi ra, bên trong có một tấm hình, là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, đang mỉm cười với anh.

Mắt Hách Liên Thành đỏ lên, siết chặt đồng hồ, lòng đau như cắt.

“Mộng Thần đến nằm mơ anh cũng mơ thấy em đang còn sống.”

Nhiều năm như vậy, anh ta vẫn không bước ra, cố gắng tìm một người thay thế để tự an ủi bản thân.

Hách Liên Thành nhìn ảnh chụp trong đồng hồ, cúi đầu hôn một cái, động tác cực kỳ thành kính.

Đời này của anh ta, có lẽ sẽ cứ vậy mà trôi qua.

Trong bệnh viện.

Sau khi Tiêu Khôn Hoằng làm kiểm tra sức khỏe theo thông lệ xong, Thi Nhân đi đến, hỏi han tình hình.

Cô cười nhạt liếc nhìn bác sĩ: “Anh ấy vẫn chưa khỏi bệnh à?”

“Khụ khụ, vẫn, vẫn chưa.”

Bác sĩ nói dối một câu, sau đó cầm sổ chuồn lẹ.

Bầu không khí trong phòng trở nên quái lạ, Diệp Tranh viện một cái cớ sau đó cũng vắt chân lên cổ chạy mất, đã bị phát hiện rồi thì tất nhiên là phải chạy thôi.

Chỉ còn mình Tiêu Khôn Hoằng, anh không chạy được.

Thi Nhân đến gần, nhìn anh chằm chằm: “Vẫn chưa khỏi?”

“Ừm, hơi hơi.”

“Thân thể anh vẫn còn kém lắm, không ổn.”

“Không ổn?”

Ánh mắt Tiêu Không Hoằng tối sâm: “Nói thật?”

“Anh nói chuyện cho đàng hoàng „ vào.

“Anh nhớ rõ ràng tới cuối cùng đều là em cầu xin anh..”

“Được rồi, câm miệng.”

Sắc mặt Thi Nhân khác thường, cô nhìn anh: “Tôi còn chưa tính toán với anh đâu, anh lừa tôi có thấy vui không?”

“Uây, bị vạch trần rồi.”

Tiêu Khôn Hoằng nắm eo cô kéo cô vào trong ngực: “Để em quan tâm đến anh hơn, không được à?”

“Nhưng anh lừa tôi.”

“Cũng không lừa em toàn bộ mà.”

“Anh nói anh không đi được, nhưng đêm hôm đó tôi lại thấy eo anh rất tốt đấy.”

Thi Nhân vùng vẫy một hồi, nhưng anh không hề buông tay.

“Nhưng anh chóng mặt.”

Nghe thấy hai chữ chóng mặt, Thi Nhân khựng lại, sau đó từ bỏ giấy dụa.

Tiêu Khôn Hoằng cảm nhận được sự thay đổi của cô, trong lòng rất vui vẻ, hôn hôn tai cô: “Anh thích dáng vẻ khi em quan tâm đến anh.”

“Lặp lại lần nữa.”

“Hả?”

“Nửa câu đầu.”

Tiêu Khôn Hoằng kịp phản ứng lại, cắn tai cô, nói nhỏ: “Thích em.”

Khóe miệng Thi Nhân hơi cong lên: “W lời tỏ tình này, tha thứ cho anh đó.”

Cằm bị nâng lên, đôi môi mỏng lạnh lẽo phủ xuống môi cô.

Một lúc sau, Tiêu Khôn Hoằng nhé mũi cô: “Càng thích dáng vẻ lúc em không mặc quần áo.”

“Tiêu Khôn Hoằng!”

Thi Nhân đỏ mặt, sao anh ta có thể vô sỉ như vậy chứ?

Trước đây cô không phát hiện ra gì cả.

“Sao vậy, thấy anh quá vô sỉ?”

Tiêu Khôn Hoằng hôn cô mấy cái, ánh mắt sáng lấp lánh: “Đàn ông đều như vậy đó.”

Trước kia đều là giả vờ hết.

Bây giờ người là của mình rồi, còn giả vờ làm gì nữa.

Thi Nhân đẩy anh ra, đỏ mặt chỉnh lại quân áo: “Khi nào anh xuất viện?”

Xuất viện?

Tiêu Khôn Hoằng dừng tay, không nói gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi