TỔNG TÀI TRUY THÊ: 36 KẾ CHƯA ĐỦ

Chương 272

Thi Nhân dở khóc dở cười: “Có thể là do tới kì sinh lí thôi ạ.”

Cả phòng lập tức yên lặng.

Ban đầu là do cô bị hoảng quá, sau đó trong thời gian chờ đợi, cô cảm thấy có hơi sai sai, sau đó nữa thì xác nhận lại được nguyên nhân là do tới tháng mà thôi.

Diệp Tranh sửng sốt nhìn về phía Tiêu Khôn Hoằng: Tình huống gì đây hả?

Không phải nói sảy thai sao?

Tiêu Khôn Hoằng cũng không hiểu gì cả, nhìn Thi Nhân: “Mặc kệ là bị làm sao, cứ tới bệnh viện khám đã, sắc mặt em không được tốt lắm đâu.”

Thi Nhân không thể chống cự được, cuối cùng vẫn bị khênh tới bệnh viện.

Sau khi kiểm tra xong, phát hiện Thi Nhân quả thật không hề mang thai mà là kì sinh lí tới trước thời gian tính toán. Biết tin này, Thi Nhân thở phào, nhưng đồng thời cũng có chút thất vọng.

Cô cùng tưởng có thai thật rồi chứ.

Tiêu Khôn Hoằng vẫn đang lo lắng đứng chờ bên ngoài.

Sau khi bác sĩ đưa ra đáp án này, trái tim Tiêu Khôn Hoằng mới bình tĩnh lại được, nhưng mà nhìn thấy sắc mặt không ổn của Thi Nhân thì cũng phải hỏi ngay tình trạng sức khỏe của cô.

Bác sĩ ho khẽ một tiếng nói: “Tình cảm vợ chồng có tốt thế nào thì cũng nên chú ý đúng mực một chút, vợ anh cần phải chú ý an dưỡng một thời gian, tốt nhất là trong vòng một tháng tới không nên có quan hệ.”

Dứt lời, bác sĩ đã rời đi.

Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng hơi biến động, là vì như vậy sao?

Diệp Tranh cười tới mức không thể đứng thẳng người dậy được, tốn công tốn sức như thế hóa ra chỉ làm loạn lên mà thôi.

Tiêu Khôn Hoằng không nén được giận, đá cho Diệp Tranh một đạp: “Buồn cười lắm hả?”

“Ha ha ha ha, đúng là rất buồn cười đó!”

Diệp Tranh tránh xa ra một chút, tay chống lên tường: “Vừa rồi nhận được điện thoại, dọa cho ông đây sợ tới mức chạy như điên tới, còn vượt cả đèn đỏ. Vợ chồng hai người có thể yên ổn một chút được không hả?”

“Anh cũng không biết chuyện là như thế.”

Tiêu Khôn Hoằng ôm ngực: “Có thuốc lá ở đó không?”

Anh cần phải tĩnh tâm lại một chút, vừa rồi bị dọa cho bay sạch ba hồn bảy vía, nhất là lúc nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Thi Nhân, anh suýt nữa là điên lên luôn rồi.

Lần trước lúc đứa bé còn nằm trong bụng cô, anh không đối xử tốt với cô. Lần này nếu mà lại vì bản thân khiến cho đứa bé gặp chuyện không may thì chính anh cũng chẳng có cách nào tha thứ cho chính mình.

“Đây!”

Diệp Tranh đưa cho anh một điếu thuốc, còn châm giúp cho anh: “May mà chỉ là lo sợ bóng gió thôi đấy.”

Tiêu Khôn Hoằng ngậm điếu thuốc, bờ môi hé mở phun ra từng vòng khói, đôi mắt hơi híp lại nhìn ra bên ngoài.

Đúng vậy, may mà chỉ là lo sợ bóng gió thôi.

Nếu mà là thật thì anh thật sự chẳng biết phải làm sao nữa rồi.

“Nhưng mà nói thật nhé, thân là bác sĩ, em cũng tri kỷ khuyên một câu này, chú ý sức khỏe một chút, nếu không á, hỏng thận đấy!”

Tiêu Khôn Hoằng rũ mắt nhìn xuống, trong ánh mắt lộ ra vẻ thiếu đứng đắn: “Bác sĩ tâm lý mà cũng dám khám bệnh cho người ta à?”

“Bác sĩ tâm lý thì đã sao chứ? Không phải vẫn là bác sĩ đó sao?”

Diệp Tranh cảm thấy cực kì không phục, đứng trong khu hút thuốc: “Nói thật thì chuyện của Hách Liên Thành, Thi Nhân có biết không?”

“Không biết.”

“Anh không nói cho chị ấy biết à?”

“Không cần anh nói thì cô ấy đến công ty cũng sẽ biết thôi, còn cần anh mở miệng nữa sao?”

Diệp Tranh nhíu mày nhìn qua, người đàn ông kia đang ngậm điếu thuốc, gương mặt tà khí, từng động tác giơ tay nhấc chân này đều y hệt như Tiêu Khôn Hoằng trước đây.

Anh ta gật đầu đáp lại, đã hiểu. Đây là dáng vẻ lại chuẩn bị đi tính kế người ta rồi.

Anh ta còn đang tính xem Tiêu Khôn Hoằng có thể nhẫn nhịn tới bao giờ, có khi xuất viện sẽ ra tay, quả nhiên là thế thật.

Vợ của người này ấy mà, động vào không nổi, muốn trừng trị người ta rồi. Không bao lâu sau, Thi Nhân từ trong phòng khám đi ra, cả gương mặt

đều đỏ bừng. Chỉ là tới kỳ sinh lý, thế mà lại còn ngồi xe cấp cứu tới bệnh viện.

Nhưng mà toàn bộ quá trình này gương mặt Tiêu Khôn Hoằng vẫn lạnh như băng đối diện với bác sĩ y tá, ngược lại khiến cho Thi Nhân vơi bớt đi cảm giác xấu hổ.

Cuối cùng tới khi xuất hiện, bác sĩ nhìn Thi Nhân: “Chú ý một chút nhé, trong vòng một tháng không nên ngủ chung.”

Thi Nhân vất vả lắm mới bình tĩnh được, lập tức biểu cảm lại bị vỡ tung. Mãi tới khi lên tới xe, Thi Nhân vẫn ôm mặt mình giấu kín đi.

Lần này mặt mũi ném tới tận đâu đâu mất rồi ấy.

Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy bả vai cô: “Chẳng có ai dám nói gì đâu.”

Anh đen mặt đứng ở đó rồi, còn ai mà dám chế cười cơ chứ?

Tên chướng mặt Diệp Tranh đã sớm bị anh đuổi đi, tránh để cho vợ anh da mặt mỏng cảm thấy ngại ngùng.

“Em đã bảo là không cần tới bệnh viện cơ mà.”

Thi Nhân cảm thấy là do dự đoán sai lầm của mình mới dọa tất cả mọi người một trận hoảng hốt như thế.

“Sức khỏe của em là quan trọng nhất mà.”

Cô tựa vào trong lòng anh, nhỏ giọng nói: “Thật ra chuyện như thế này trước kia đã từng xảy ra rồi, dù sao cũng là mang tam thai, em một mình chẳng có kinh nghiệm gì, thấy chảy máu cũng chẳng chú ý, suýt nữa đã làm mất đứa bé.”

Cho nên Thi Nhân mới có phản ứng mạnh tới như vậy.

Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên cảm thấy sửng sốt, đáy mắt anh hiện lên vẻ áy náy, ôm lấy người trong lòng mình: “Sau này có anh rồi.”

Có anh ở đây, sẽ không bao giờ để chuyện như thế xảy ra nữa đâu.

“Em biết.”

Thi Nhân nhớ tới vẻ lo lắng hốt hoảng vừa rồi của Tiêu Khôn Hoằng, chứng tỏ rằng anh vẫn luôn coi trọng, yêu thương cô.

Sau đó hai người dựa vào nhau, chẳng nói thêm một lời.

Chuyện trước kia, tất cả đều là quá khứ cả.

Quay về nhà lần nữa, Thi Nhân nhìn căn nhà vừa thân quen lại vừa xa lại, khóe môi nhẹ cong lên, sau này, nơi đây chính là nhà của cô rồi.

Có chồng, có con, còn có cả khát vọng của cô.

“Em lên lầu trước, vào phòng tắm đã.”

Thi Nhân muốn thay bộ quần áo khác, bộ này đã bẩn rồi, mà vừa nãy hoảng quá nên mặc đi bệnh viện luôn.

“Ừ.”

Tiêu Khôn Hoằng đỡ cô lên lầu, sau đó nhìn sang bên cạnh: “Mợ Hồng, ninh cho mợ chủ một chút canh, làm món gì đó ngon ngon cho cô ấy ăn với ạ.”

“Tôi biết rồi, đều đã chuẩn bị xong từ sớm, đợi lát nữa xem mợ chủ thích uống loại này, thì sau này sẽ nấu cho mợ ấy uống thường xuyên luôn.”

Tiêu Khôn Hoằng gật đầu, ánh mặt đã trở nên dịu dàng hơn không ít.

Ngay sau đó, mợ Hồng lại bưng qua một bát canh: “Cậu ba, cái này là tôi cố ý chuẩn bị cho cậu đấy!”

Người đàn ông liếc mắt nhìn qua: “Đây là cái gì vậy ạ?”

“Thận heo và ngọc dương!”

Nét mặt Tiêu Khôn Hoằng lộ vẻ sửng sốt, sắc mặt đã trở nên không tốt đẹp gì rồi.

“Lúc trước mợ Hồng đã muốn nấu cho cậu nhưng vẫn chưa có cơ hội này. Giờ có mợ chủ rồi, cậu ba, cậu cũng nên bồi bổ nhiều một chút, dù sao thì mợ chủ cũng ít tuổi hơn cậu khá nhiều mà.”

Nghe được lời này, Tiêu Khôn Hoằng nghiến răng ken két: “Không cần đâu.”

Anh đen mặt đi được vài bước lại quay ngược trở lại, tùy tiện nhấc bát canh lên, một hơi uống cạn sạch rồi tái mặt bỏ lên lầu.

Mợ Hồng nhìn cái bát rỗng không, che miệng cười thành tiếng.

Hiện giờ mợ chủ đã về rồi, cậu ba cuối cùng cũng giống dáng vẻ một con người rồi.

Tiêu Khôn Hoằng đi nhanh lên lầu, lấy khăn tay ra lau miệng, nhớ tới lời mợ Hồng nói, gương mặt khôi ngô đã nhắn hết cả lại.

Nhớ lại mấy hôm trước có mấy lần cùng vợ, biểu hiện lúc đấy của anh chắc là cũng không tệ lắm đâu nhỉ?

Anh vừa vào phòng ngủ thì đúng lúc Thi Nhân thay quần áo xong đi ra.

Cô nắn nắn eo mình, có chút không thoải mái.

“Sao thế?”

Tiêu Khôn Hoằng nắm chiếc khăn trong tay, tâm trạng có hơi thấp thỏm không yên.

“Không phải đều tại anh sao?”

Thi Nhân trừng mắt nhìn anh, tối qua làm loạn lâu như thế, hơn nữa hôm nay còn tới kì sinh lí, quả thực là họa vô đơn chí mà.

“Khụ khụ, tối qua em cảm thấy thế nào?”

“Chả ra làm sao cả, hừ.” Thi Nhân đỏ mặt rời khỏi phòng ngủ, đi thẳng vào phòng làm việc.

Còn lại một mình Tiêu Khôn Hoằng ngẩn người đứng đó, chẳng lẽ thật sự bị mợ Hồng nói trúng rồi ư?

Vẻ mặt vì ngại quá mà không nén nổi giận.

Thi Nhân ở bên kia thì đỏ hết cả mặt, cắn răng chửi mắng Tiêu Khôn Hoằng mấy câu trong lòng, cái tên háo sắc ăn không biết no này!

Cô điều chỉnh lại cảm xúc một chút, thấy sản phẩm đã hoàn thành một nửa của mình, nghĩ tối nay sẽ tiếp tục làm tiếp.

Chẳng lâu sau thì tiếng gõ cửa đã vang lên.

“Mợ ba, ăn cơm trưa thôi!”

“Được rồi!”

Thi Nhân đi vào phòng khách, đột nhiên chú ý thấy vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng không được tốt lắm, hình như cô cũng không chọc giận gì anh đâu mà nhỉ?

Người đàn ông đã bị đả kích lòng tự trọng, tâm tình lúc bấy giờ cũng chẳng tốt đẹp gì. Nhưng mà anh cũng không biểu hiện ra bên ngoài, chẳng qua là vẻ mặt hơi đen đi một chút, bên sườn mặt nghiêm nghị cũng bạnh cả ra.

“Sao thể? Uống chút canh bổ đi!”

Thi Nhân nâng một bát canh đặt trước mặt anh. Tiêu Khôn Hoằng hiện giờ rất ghét nghe thấy mấy chữ canh bổ này. Sắc mặt anh lập tức đen như than vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi