TỔNG TÀI TRUY THÊ: 36 KẾ CHƯA ĐỦ

Chương 299

“Thi Nhân, em thông minh như thế, chắc đã nghĩ ra gì rồi chứ. Nếu như em muốn khởi kiện anh, vậy thì cái chết của Châu Chính Bắc nhất định sẽ đổ lên người Tiêu Khôn Hoằng. Tới lúc đó cậu ta vẫn sẽ phải ngồi tù.”

Tiêu Vinh đã tính toán điều này từ lâu.

Tiêu Khôn Hoằng sẽ không bỏ qua cho Châu Chính Bắc, nhất định sẽ tìm cơ hội để diệt trừ anh ta, vụ này chẳng phải thứ để Tiêu Vinh nắm thóp sao?

Thi Nhân hoàn toàn không nghĩ đến tình huống này.

Tiêu Vinh nhìn thấy nét mặt hoảng hốt của cô, anh ta vô cùng vui vẻ: “Nếu không thì em cho rằng tại sao Tiêu Khôn Hoằng luôn âm thầm tìm kiếm anh, nhưng lại không báo cảnh sát vụ bọn trẻ bị bắt cóc?”

Cô sững sờ, không nói được một lời nào.

Tiêu Vinh đã tính toán hết tất cả mọi thứ, không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào.

Hách Liên Thành không rời đi, anh ta nhìn cô: “Thi Nhân.”

“Anh đi đi, đừng nói chuyện với tôi.”

Thi Nhân phủi tay Hách Liên Thành, lạnh lùng quay người rời khỏi tòa án. Cánh tay Hách Liên Thành dừng lại trên không trung một lúc lâu sau mới buông xuống, sắc mặt vẫn khó coi như lúc đầu.

Tiêu Vinh vẫn chưa đi xa, anh ta chứng kiến cảnh này từ đầu đến cuối, sau đó bật cười thành tiếng.

Anh ta phải khiến cho Tiêu Khôn Hoằng thân bại danh liệt, khiến cho người bên cạnh anh phải sống trong đau khổ.

Sau khi lên xe, vẻ mặt căng thẳng của Thi Nhân mới dịu đi đôi chút.

“Mợ chủ, vừa rồi cô đã làm tốt lắm.”

Trợ lý Tiêu ngồi ở ghế lái phụ, anh ta cảm thấy mợ chủ quả thật là một bậc thầy diễn xuất, nhất định phải khen ngợi một câu.

“Vậy à? Tôi còn tưởng là bị lộ rồi cơ.”

Thi Nhân vỗ vỗ ngực, đến tận bây giờ cô vẫn không biết Tiêu Khôn Hoằng đang tính toán điều gì.

Sau khi tin tức thua kiện bị truyền ra ngoài, cổ phiếu của tập đoàn Quang Viễn đã sụt giảm nghiêm trọng.

Tuy nhiên, Tiêu Vinh đã trực tiếp tới tập đoàn Quang Viễn, triệu tập hội đồng quản trị, anh ta tỏ ra quang minh chính đại, nói rằng sau này bản thân sẽ dẫn dắt tập đoàn tạo dựng nên thời kỳ huy hoàng một lần nữa.

Những người cấp cao trong tập đoàn đều đang lo ngay ngáy, không biết nên làm như thế nào mới ổn.

Mặc dù có chủ tịch mới nhậm chức, nhưng trước đây Tiêu Vinh là đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Quang Viễn, hiện giờ không biết anh ta liệu có trả thù hay không.

Tiêu Vinh xuất hiện bất ngờ, trở thành một kẻ nhà giàu mới nổi.

Cái tên Tiêu Khôn Hoằng đã bị lãng quên. Thi Nhân trở về ngôi biệt thự hạng sang, trong lòng thấy hơi thấp thỏm không yên.

Cô bước vào đại sảnh: “Mọi người đâu rồi?”

“Hiện giờ đang ở trong phòng bếp, cậu chủ đã bận rộn cả buổi sáng đó.”

Phòng bếp sao?

Thi Nhân ngây người, cô chậm rãi đi tới, nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước quầy bếp, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, tay áo được xắn lên gọn gàng, để lộ ra cánh tay chắc khỏe.

Trên người còn mặc một chiếc tạp dề, dáng vẻ đứng đắn, vẻ mặt nghiêm túc thái đồ ăn.

Dường như mỗi bước làm đều tuân thủ vô cùng nghiêm ngặt theo công thức hướng dẫn.

Các nguyên liệu cũng được đặt lên chiếc cân điện tử bên cạnh.

Thi Nhân đứng ở cửa, nhìn bóng hình bận rộn của người đàn ông, khóe miệng không nhịn được mà khẽ cong lên.

Anh đang chuẩn bị cho chuyến đi chơi thu sao?

Chẳng mấy chốc, đồ ăn đã nấu xong.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn miếng bít tết trên đĩa, anh nếm thử một miếng – thịt hơi chín quá, cũng hơi mặn nữa.

Chậc, có vẻ như vừa rồi cân đo gia vị không chính xác lắm.

Làm lại.

Tiêu Khôn Hoằng định thẳng tay vứt miếng bít tết vào thùng rác, nhưng lại bị người khác ngăn lại.

Anh quay người thì nhìn thấy bà xã bé nhỏ đã trở về.

Vẻ mặt anh hơi mất tự nhiên: “Về sớm vậy sao?”

“Ừm, thua kiện rồi, đương nhiên là về sớm. Bít tết trông cũng khá ngon đó, để em nếm thử xem sao.”

“Đây là món thất bại.”

Tiêu Khôn Hoằng chau mày, không muốn để cô ăn.

Anh vốn cho rằng bản thân đã luyện tập cả buổi sáng, chắc chắn sẽ có thành quả, thế nhưng anh đã đánh giá cao chính mình rồi.

Vốn dĩ anh định làm món sườn xào chua ngọt mà con gái thích ăn.

Nhưng mà món này khó làm quá.

Mợ Hồng thực sự là đã không nhìn tiếp được nữa, bèn bảo anh tập làm bít tết trước, rồi sau đó mới làm những món khó sau.

Bít tết trông thì có vẻ đơn giản, nhưng cũng không hề đơn giản như anh nghĩ.

“Cho em nếm thử đi mà, đổ đi thì phí quá.”

Thi Nhân cầm đĩa rồi cắt một miếng ăn thử: “Được phết đấy chứ, mùi vị cũng ổn.”

Chỉ là thịt hơi chín quá, vị hơi mặn một xíu.

Đúng lúc đang đói, Thi Nhân rất biết giữ thể diện cho anh, cô đã ăn hết sạch.

Tiêu Khôn Hoằng đứng bên cạnh nhìn cô, trong lòng trào dâng cảm giác thành tựu, anh giơ tay lau khóe miệng cô, sau đó đưa lên môi và liếm một cái.

Động tác tự nhiên và điềm tĩnh, một người đàn ông đẹp trai làm động tác này, cảm giác vô cùng ấm áp và ngọt ngào.

Thi Nhân sững người, vội vàng rời tầm mắt.

Nhưng Tiêu Khôn Hoằng lại bắt đầu thái một miếng thịt bò khác, cứ như thể vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.

Thi Nhân đứng bên cạnh nhìn anh.

Những ngón tay thon dài không ngừng chuyển động, góc nghiêng đẹp trai, ngắm nhìn anh quả thực là rất khoan khoái dễ chịu.

Cô dựa người vào một bên quan sát, cũng không đề cập đến chuyện tập đoàn thua kiện.

Ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ, bóng hai người kéo dài trên nền đất.

Lần này động tác của Tiêu Khôn Hoằng đã thành thạo hơn rất nhiều, anh để miếng thịt bò vào chảo, chẳng mấy chốc đã ngửi thấy mùi thịt thơm phức.

Anh nghiêng đầu qua: “Đừng có nhìn anh mãi thế.”

Anh sẽ bị căng thẳng.

“Anh đẹp trai như thế mà còn không cho người khác nhìn à?”

Thi Nhân tìm thấy ít trái cây ở bên cạnh, cô rửa sạch rồi thái thành miếng, sau đó đưa một miếng lên miệng anh: “Há miệng nào.”

Người đàn ông vô cùng phối hợp, anh không thích ăn hoa quả lắm.

Nhưng đã là đồ bà xã đã đút cho thì khỏi phải bàn.

Bầu không khí trong phòng bếp rất vui vẻ, Thi Nhân đứng bên cạnh hướng dẫn Tiêu Khôn Hoằng, cuối cùng thành quả làm xong khá ngon.

Thi Nhân cho rằng nguyên nhân chủ yếu là do thịt bò rất đắt, làm thế nào thì cũng vẫn ngon.

Có điều anh Tiêu là người kén ăn, yêu cầu quá cao.

Thịt cần chín tám phần, chín hơn nửa phần là coi như thất bại.

Cuối cùng, Tiêu Khôn Hoằng cắt miếng đầu tiên rồi đưa tới trước mặt Thi Nhân: “Em nếm thử xem.”

Cô cúi đầu cắn, mềm thật. Cô giơ ngón tay cái lên: “Ngon lắm, anh Tiêu thành đầu bếp được rồi đó, anh cũng nếm thử đi.”

Một giây sau, người đàn ông ôm cô vào lòng, sau đó cúi đầu khóa lấy môi cô.

Nụ hôn này đã kết thúc rất nhanh.

Tiêu Khôn Hoằng hôn lên khóe miệng cô: “Mùi vị quả thật là rất ngon.”

Thi Nhân mặt đỏ bừng bừng.

Vào buổi trưa, bữa trưa chính là món bít tết mà Tiêu Khôn Hoằng làm, ngoài ra còn được kết hợp với rượu vang đỏ.

Vốn dĩ là học nấu ăn, nào ngờ lại trở thành bữa ăn lãng mạn dưới ánh nến.

Cả hai người đều không đề cập tới chuyện bên ngoài, dù cho ngoài kia Tiêu Vinh có hống hách làm càn tới đâu, thì cũng không ảnh hưởng tới hai người họ.

Sau bữa ăn, ánh nắng mặt trời bên ngoài rất đẹp.

Hai người đang ở trong phòng phục hồi chức năng ở tầng một, họ cùng nhau chạy bộ, bên cạnh là cửa sổ kính sát đất, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào làm rực sáng cả căn phòng.

Đã rất lâu rồi Thi Nhân không vận động, chạy được nửa tiếng đồng hồ là đã mệt không thở nổi.

Cô đi bộ chầm chậm ở một bên, người đàn ông bên cạnh vẫn đang nhịp nhàng chạy bộ, nhịp độ đều đặn và mạnh mẽ, tỏa ra khí chất của một người đàn ông trưởng thành.

“Yếu thế này thì sao mà được, sau này mỗi ngày đều phải tới đây chạy một tiếng đồng hồ.”

Lúc này Tiêu Khôn Hoằng mới phát hiện, cơ thể của vợ anh hơi yếu ớt.

Ngày nào cũng ở trong phòng làm việc, cũng không thấy cô vận động bao giờ.

“Cơ thể em vẫn khỏe mà, cũng chưa bị cảm cúm bao giờ.”

Còn lâu cô mới thừa nhận rằng bản thân mình yếu.

Giọng nói của người đàn ông mang theo ý cười: “Hôm đó khi ở phòng đọc sách, chẳng trách mà chưa được bao lâu em đã thở hổn hển, người mềm nhữn cả ra.”

“Anh đừng nói nữa.”

Thi Nhân đỏ bừng mặt, cô quay đầu nhìn, cũng may là cửa đã đóng.

“Lễ nào anh nói sai sao?”

Đôi mắt hẹp dài của Tiêu Khôn Hoằng tràn ngập ý cười, anh từ trên cao nhìn xuống cánh tay và đôi chân nhỏ nhắn của cô.

Anh giơ tay vỗ vỗ vào đầu cô.

“Đừng đụng vào đầu em!”

Thi Nhân đẩy tay anh ra rồi kiễng chân lên: “Em cũng phải xoa đầu anh.”

“Em nhảy lên thử xem?”

“Ý anh là em lùn á?”

Thi Nhân vô cùng tức giận, cô kéo cánh tay anh, đòi chạm vào đầu anh bằng được.

Tiêu Khôn Hoằng điều chỉnh tốc độ chậm lại, cần thận che chở cho cô, để tránh làm cô bị ngã.

Thế nhưng đột nhiên, mắt anh bỗng tối sầm lại, sau đó không nhìn thấy gì nữa.

Hai tay đột nhiên mất phương hướng, chân anh loạng choạng vài bước rồi ngã xuống.

“Tiêu Khôn Hoằng, anh làm sao thế?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi