TỔNG TÀI TRUY THÊ: 36 KẾ CHƯA ĐỦ

Chương 391

Trên tầng cao nhất hầu như không còn ai cả.

Sau khi họp xong, mọi người đều lần lượt thu dọn đồ đạc rồi tan làm.

Thi Nhân bước vào phòng làm việc đã nhìn thấy cánh cửa phòng nghỉ đang mở ra, cậu con trai cả và con trai thứ hai đang ngồi trên ghế sô pha nhỏ bên cạnh, cầm hoa quả và bánh trái trên tay.

Cô bước tới nhìn thấy Mạc Tiểu Khê đứa con thứ ba đang nằm bò trên giường say giấc nồng.

Thi Nhân đến gần vươn tay sờ trán con gái, sau đó đẩy đầu vai của cô bé: “Dậy thôi con, đi ăn cơm nào.”

Mạc Tiểu Khê nhắm chặt mắt rồi lật người lăn vào phía bên trong, nhưng nhất định không chịu dậy.

Đứa con thứ ba này là con sâu lười rất hay lại giường.

Mỗi lần gọi cô bé rời giường đều vô cùng khó khăn, cô đã gọi mấy lần nhưng cô con gái nhỏ vẫn ậm ừ không chịu rời giường.

“Cứ kệ cho con bé ngủ đi.” Tiêu Khôn Hoằng đứng cạnh cửa: “Em ăn cơm trước đã, đợi con bé dậy lại ăn.”

Thi Nhân thấy không thể đánh thức nổi con gái mình chỉ đành mặc kệ.

Cô dẫn hai cậu con trai ra ngoài, bên ngoài đã bày sẵn đồ ăn còn đặt chiếc ghế nhỏ vừa vặn cho trẻ em ngồi ăn cơm.

Mạc Tiểu Bắc và Mạc Tiểu Nam rất ngoan ngoãn, sẽ tự mình cầm thìa ăn cơm.

Tiêu Khôn Hoằng ngồi bên cạnh liếc nhìn các con mình, sau đó gắp thức ăn cho cô: “Sau này ít ăn đồ gọi bên ngoài thôi.”

“Cũng hết cách tại buổi trưa bận quá.”

Thi Nhân cố ý nhìn thoáng qua anh, là vì ai mà cô phải gọi đồ ăn bên ngoài chứ?

Tiêu Khôn Hoằng có chút chột dạ sau đó lập tức nói: “Sau này anh sẽ không để những sự việc như vậy xảy ra nữa.”

Cô liếc nhìn anh nhưng cũng không nói thêm gì.

Thật ra đồ ăn bên ngoài cũng không ngon miệng cho lắm, chính mình đã bị đồ ăn nhà làm dưỡng quen miệng rồi, hay nói cách khác đã bị anh chiều chuộng có đôi chút tính nết đỏng đảnh rồi.

Tuy nhiên khi mới dùng bữa được một nửa, tiếng khóc của trẻ con phát ra từ trong phòng nghỉ.

“Oa, mẹ ơi, cha ơi!”

Khi Thi Nhân đặt đôi đũa xuống theo bản năng thì Tiêu Khôn Hoằng đã nhanh hơn một bước đi vào phòng nghỉ, bế con gái nhỏ ra ngoài.

Bánh Bao Nhỏ ôm lấy cổ anh, vẫn không ngừng nhỏ giọng khóc thút thít.

Người đàn ông chỉ đành ôm con gái bằng đôi tay to lớn của mình rồi bắt chước những động tác dỗ con trước đây của Thi Nhân, một tay buông ra vỗ nhẹ vào lưng con gái với động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Chẳng mấy chốc cô bé không còn khóc nữa.

Chỉ là vẫn không buông tay mà ôm chặt lấy cổ của Tiêu Khôn Hoằng.

Thi Nhân nhìn thấy hành động dỗ dành con gái của anh, tuy hơi vụng về nhưng có thể thấy anh đã tiến bộ rất nhiều.

Ừ, khá xuất sắc.

Mặc dù bình thường người đàn ông này không hay nói nhiều, cũng không thích làm những chuyện lãng mạn gì, nhưng rất nhiều lúc lại khiến người ta vô cùng yên tâm một cách kỳ lạ.

Ví dụ như bây giờ anh sẽ tự mình dỗ dành bọn trẻ.

Thi Nhân bật cười rồi cúi đầu tiếp tục dùng bữa, cô phải lo cho mình trước đã rồi mới có thể chăm sóc cho con được.

Tiêu Khôn Hoằng bế con gái ngồi lên ghế số pha: “Mọi người đều đang ăn cơm, chúng ta cũng ăn có được không?”

“Không được.”

Bánh Bao Nhỏ có chút nũng nịu ôm lấy cổ anh không buông, cũng không chịu xuống ăn cơm.

Cuối cùng anh phải dùng đến đòn sát thủ của mình: “Cha bón cho con ăn nhé, trẻ con không chịu ăn cơm thì sẽ không lớn được, con muốn trở thành người lùn hay sao?”

“Con không muốn.”

Bánh Bao Nhỏ lắc đầu nguầy nguậy, mấy chữ người lùn này chính là điểm yếu của cô bé.

Ok, đã thỏa thuận xong xuôi, khi Tiêu Khôn Hoằng bỏ tay ra thì một chiếc bát đã được đưa đến trước mặt anh.

Thi Nhân đưa bát đũa cho anh: “Anh bón cho con đi.” Trong khoảng thời gian này họ thật sự đã lơ là cảm xúc của bọn trẻ, không nghĩ ra các con lại sẽ có phản ứng gì với những lời đồn thổi bên ngoài.

Người đàn ông cầm lấy bát đũa, Bánh Bao Nhỏ cuối cùng cũng buông tay ra, ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh ăn từng miếng nhỏ.

Trên khuôn mặt của cô bé vẫn còn vương những giọt mắt, đôi chân nhỏ không ngừng đung đưa.

Thi Nhân ngồi bên cạnh nhìn Tiêu Khôn Hoằng bón cơm cho con, đây có lẽ cũng là lần đầu tiên anh làm chuyện này nhỉ.

Cô quay lại lau tay cho cậu con trai cả và con thứ hai sạch sẽ.

Mạc Tiểu Bắc len lén ghé sát lại bên cạnh cô: “Mẹ à, cha mẹ đã làm hòa rồi chưa?”

Thi Nhân nhìn con trai lớn của mình và nhìn ra được sự lo lắng đong đầy trong đáy mắt của cậu bé một cách rõ ràng.

Cô bỗng nhiên cảm thấy có chút đau lòng sau đó nắm tay cậu bé: “Mẹ sẽ không rời khỏi cha con, hai người chúng ta chỉ là có một ít khúc mắc, cũng giống như con ngày thường không hòa thuận với em trai và em gái vậy.”

“Như thế ạ, vậy thì con yên tâm rồi.”

Mạc Tiểu Bắc thở phào nhẹ nhõm, rồi len lén liếc nhìn cha mình sau đó nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, thật ra con rất thích cuộc sống như bây giờ.”

Mạc Tiểu Nam cũng ngượng nghịu mở miệng: “Con cũng cảm thấy cha rất tốt.”

“Mẹ biết cho nên các con đừng quá lo lắng.”

Thi Nhân sờ hai chiếc đầu nhỏ: “Mẹ xin lỗi vì đã làm cho các con phải lo lắng.”

“Không sao đâu ạ.”

Mạc Tiểu Bắc tha thứ cho cô với giọng nói giòn vang dễ nghe.

Hai mắt Thi Nhân đỏ hoe, vươn tay ra ôm lấy hai đứa trẻ, may mắn lớn nhất trong đời này của cô chính là sinh được ba đứa trẻ.

Cuộc sống đơn điệu trước kia của cô cũng trở nên có ý nghĩa hơn.

Ở đẳng kia, Tiêu Khôn Hoằng đang cho con gái ăn cơm, ngước mắt lên thấy ba mẹ con đang ôm lấy nhau, đôi môi mỏng khẽ cong lên.

Sau khi dùng bữa xong, tâm trạng của Bánh Bao Nhỏ rốt cuộc cũng khá hơn.

Cô bé rời khỏi vòng tay của cha mình, nhảy nhót chạy về phía Thi Nhân: “Con cũng muốn được ôm.”

Cô lại cúi xuống bế con gái nhỏ lên, cầm lấy khăn ướt lau sạch sẽ khuôn mặt dính đầy dầu mỡ sau khi ăn xong của cô bé.

Sau bữa ăn, cả gia đình năm người cuối cùng cũng cùng nhau trở về nhà.

Đã đến giờ ba đứa nhỏ đi ngủ nên khi vừa lên xe cả ba đã lăn ra ngủ.

Tiêu Khôn Hoằng ôm lấy hai đứa còn Thi Nhân ôm đứa còn lại, hai người đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí của cuộc chiến tranh lạnh đã hoàn toàn biến mất.

Bởi vì cảm thấy có lỗi với các con, nên hai người lớn chưa từng nói chuyện yêu đương đã bắt đầu suy ngẫm về hành vi của chính mình.

Sau khi trở về biệt thự Thiên Thượng số một, họ giao bọn trẻ lại cho mợ Hồng.

Thi Nhân quay trở lại phòng làm việc, người đàn ông cũng bước vào theo sau rồi nắm lấy cổ tay cô: “Chúng ta nói chuyện một chút chứ?”

“Ồ được.” Hai người ngồi trên chiếc số pha nhỏ bên cạnh cửa sổ, bầu trời bên ngoài đã tối đen chỉ còn lại vầng trăng cô đơn cùng với những vì sao thưa thớt.

Tiêu Khôn Hoằng tiện tay rót hai ly rượu vang đỏ: “Buổi chiều anh không ghĩ tới là em tan ca sớm để đi đón bọn trẻ.”

“Hừ, em tan ca sớm đi đón các con là vì buổi sáng đã hứa với chúng, có lẽ là do chúng ta đang chiến tranh lạnh nên các con mới không có cảm giác an toàn.”

Thi Nhân uống một ngụm rượu: “Là em đã lơ là chuyện này, trước đây bên cạnh chúng chưa có anh vẫn luôn bị người khác chế giễu là những đứa trẻ bị bỏ rơi.”

“Ai nói bọn trẻ là những đứa trẻ bị bỏ rơi thế? Ai mắng chúng vậy?”

Tiêu Khôn Hoằng nhíu chặt mày lại, tâm trạng đột nhiên trở nên vô cùng tồi tệ.

Bộ dáng như thể muốn tìm người ta để tính sổ.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tất cả mọi chuyện đều đã qua lâu rồi, vì vậy bọn trẻ mới lo lắng, nếu như hai chúng ta cãi nhau các con lại phải quay lại cuộc sống như trước đây.”

“Anh sẽ không để chuyện này xảy ra một lần nữa.”

Tiêu Khôn Hoằng nhìn cô đầy nghiêm túc: “Cả đời này chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa.’ Thi Nhân ngập ngừng một chút, đôi mắt anh đen nhánh như bầu trời đêm đông tính mịch ngoài kia.

Cô cụp mắt xuống: “Chuyện tình cảm khó mà nói trước.”

“Bà xã bé nhỏ, em không tin tưởng anh.”

Thực ra Tiêu Khôn Hoằng cũng phát hiện ra rằng giữa anh và cô thật sự thiếu hụt một chút gì đó.

Ít nhất thì mức độ tin tưởng không nhiều như những gì anh đã nghĩ.

“Vậy còn anh thì sao, cũng không hề tin em đúng không?”

Cô hỏi ngược lại anh.

Người đàn ông trả lời: “Ví dụ như?”

“Ýí dụ như chuyện của Hách Liên Thành lần trước, rõ ràng chỉ cần anh điều tra một chút thì sẽ biết đó là khách sạn mà nhà họ Hách đang ở, nhưng anh vẫn hiểu nhầm em, không tin tưởng em.”

Khuôn mặt của Tiêu Khôn Hoằng thoáng hiện vẻ mất tự nhiên: “Không phải anh không tin tưởng em.”

Lúc đó khi nhìn thấy tấm ảnh kia anh thật sự rất tức giận.

Có lẽ là do Hách Liên Thành có một vị trí không tâm thường ở bên cạnh cô, cho nên anh mới lo lắng.

Người đàn ông nghiêng đầu cầm lấy một phong thư: “Em xem đi.”

“Đây là cái gì?”

Thi Nhân mở phong thư ra thì nhìn thấy một tấm ảnh, vừa khéo cô ngồi trên xe của Hách Liên Thành và động tác hai người vô cùng thân mật.

Cô bỗng hít sâu một hơi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi