TỔNG TÀI TRUY THÊ: 36 KẾ CHƯA ĐỦ

Chương 412

Thi Nhân đỡ người phụ nữ trung niên dậy, chỉ lo bà tức quá mà ngất xỉu.

“Tôi có thể không tức giận sao?”

“Dì đừng giận, về chuyện này cháu sẽ cho dì một lời giải thích hợp lí, vậy được rồi chứ?”

Thi Nhân trấn an đối phương trước sau đó mới quay sang hỏi cô nhân viên vừa đến đó: “Sao lại đuổi khách đi? Đây là cách tập đoàn Quang Viễn phục vụ khách hàng sao?”

“Liên quan gì đến cô, đừng có xen vào chuyện của người khác.”

Đối phương vốn chẳng để Thi Nhân vào mắt.

“Đợi chút đã, bảo quản lý của các cô ra đây giải thích đi. Tôi cảm thấy hành động của một mình cô không thể đại diện cho cả tập đoàn Quang Viễn %3D được.”

“Này, cô là ai chứ, còn đòi gặp quản lý của chúng tôi nữa sao? Đây không phải nơi để lũ nghèo nàn các cô đến đâu.”

Ánh mắt của Thi Nhân trở nên lạnh lùng, cô rút điện thoại ra: “Nghe nói trên trang web của tập đoàn Quang Viễn có số điện thoại chuyên tiếp nhận khiếu nại.”

“Đợi chút đã!”

Nhân viên cửa hàng lập tức để lộ cái nhìn hoảng hốt.

Số điện thoại khiếu nại trên web sẽ nối máy thẳng đến tổng bộ tập đoàn sau đó bên kia sẽ phái người xuống xử lí chuyện này.

Nếu để người của tập đoàn biết được chắc chắn sẽ bị xử phạt.

Nhân viên cửa hàng dậm chân nói: “Muốn gặp quản lý phải không, tôi gọi cho cô.”

Thi Nhân đặt điện thoại di động xuống, xem ra tập đoàn lớn quá cũng sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề mà.

“Cô gái này không cần phiền phức vậy đâu, công ty trang sức cũng đâu chỉ có mỗi tiệm này, còn nhiều nữa mà, đổi cái khác là được rồi.”

Thi Nhân quay đầu nhìn bà đáp: “Dì à, cháu rất xin lỗi vì tập đoàn Quang Viễn đã để lại ấn tượng xấu cho dì. Công ty này không phải như vậy đâu ạ, chỉ là thi thoảng có vài sự cố thôi chứ không phải tất cả đều vậy đâu.”

“Cảm ơn cô gái, nhưng mà tôi cũng không mua nổi trang sức ở đây đâu, chỉ muốn xem chút thôi. Cô nhân viên đó nói cũng không sai.”

“Không đâu, trang sức ở đây đều được xem mà, dù dì có mua nổi không thì cũng có thể xem qua hết. Cô nhân viên vừa nãy chắc là vẫn đang trong kì thực tập nên không nhớ tôn chỉ của tập đoàn chúng cháu.”

Người phụ nữ trung niên sửng sốt: “Tập đoàn các cô? Cô cũng là nhân viên của nơi này sao?”

“Vâng, cháu cũng là nhân viên tập đoàn Quang Viễn. Nên là rất xin lỗi vì để đã dì có những trải nghiệm không tốt như vậy.”

Lúc này, cuối cùng cũng thấy quản lí chậm rãi bước đến.

Anh ta nhìn Thi Nhân với bộ dạng kiêu căng: “Cô muốn gặp tôi sao?”

“Phải, vừa nãy tôi đã thấy nhân viên tiệm này đối xử với khách hàng với thái độ rất tệ.”

“À là chuyện này sao, tôi đã nghe rồi, tôi cũng đã dạy lại nhân viên của tập đoàn chúng tôi rồi.”

“Chỉ thế thôi sao?”

Thi Nhân nhìn tay quản lý cuối cùng cũng hiểu tại sao nhân viên cửa hàng này lại có thái độ như thế.

“Nếu không vậy thì cô còn muốn sao nữa?”

“Xin lỗi dì ấy đi!” Quản lý nhắn trán, liếc mắt nhìn nhân viên nhìn nhân viên kia sau đó nhân viên đó liền chạy mất.

“Cô ấy có chút việc, nếu muốn nghe lời xin lỗi thì đợi cô ấy quay lại đi.”

Nói rồi quản lí bỏ đi mất.

Tỏ rõ sự lạnh nhạt, thờ ơ với hai người họ.

Đúng là quá đáng mà.

Thi Nhân đã tức đến điên rồi, cô nhìn tay quản lí nói: “Đứng lại, tôi đã cho anh đi hay chưa?”

“Ây dô, lớn tiếng vậy à, cô tưởng mình là ai hả? Đã giữ cho chút thể diện rồi thì đừng có mà tiếp tục không biết xấu hổ đi.”

Nể mặt mà không biết xấu hổ?

Thời gian này ngoại trừ bà Hách và anh ra thì làm gì có ai dám lớn tiếng với cô chứ.

Ánh mắt Thi Nhân chuyển lạnh: “Ngày mai anh và cô nhân viên đó đều không cần đến làm nữa.”

Cuối cùng lúc này cô cũng hiểu được cảm giác của Tiêu Khôn Hoằng.

Tập đoàn này lớn quá, có rất nhiều chuyện anh không thể nào kiểm soát hết được.

Giống như bây giờ hay như nhân viên cửa hàng này và cả gã quản lí phách lối kia nữa.

“Cô là ai chứ, giọng điệu lớn nhỉ? Cô tưởng mình là bà chủ đấy à?”

“Thế mà anh lại nói đúng rồi đấy.”

Triệu Nhược Trúc nãy giờ vẫn đứng một bên nhìn cũng đã không nhẫn nại được nữa mà bước xuống nhìn tay quản lí kia khẽ thở dài.

Phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy mà còn đụng đến người trên cao nữa chứ.

Quản lí nhất thời sửng sốt nhìn cô gái đội mũ, đeo khẩu trang trước mặt, trông diện mạo thì hình như đúng là có hơi giống thật.

Thi Nhân tháo bỏ khẩu trang, sau đó bị tay quản lí đang sợ hãi kia hét muốn nổ lỗ tai: “Tổ, tổ, tổ trường Hồi!”

Sao cô lại đến đây?

Sao bên thanh tra lại không có ai báo cho anh ta chứ?

Hỏng rồi.

Quản lí vội vàng cười xòa: “Rất xin lỗi, mới nãy tôi không biết là cô đến ạ.”

“Lời này thật nực cười, chúng ta làm dịch vụ mà vừa rồi nhân viên cửa hàng lại kiêu căng, thiếu lễ phép như vậy. Tôi thực sự nghi ngại có phải cô ta được huấn luyện không đúng quy cách hay không.”

“Tôi sẽ xử lí chuyện này, tuyệt đối sẽ nghiêm phạt cô ấy.”

Thi Nhân xua tay nói: “Bảo cô ta đến xin lỗi đi.”

“Vâng, vâng, có ngay.”

Quản lí vội vàng chạy đi, mồ hôi túa ướt trán vì sợ. Tiêu rồi, tiêu rồi, phải làm sao bây giờ đây.

Thi Nhân quay lại nhìn người phụ nữ trung niên kia: “Xin lỗi, cháu là nhà thiết kế của công ty này, tiếp theo đây cháu phục vụ dì tiếp được không?”

“Nhà thiết kế sao, được!” Người phụ nữ trung niên không từ chối mà theo Thi Nhân vào trong luôn.

“Dì à, lúc đầu dì đến xem là để chọn thay cho cháu mình hay là chọn cho con vậy ạ? Có cái chủ đề này cháu muốn giới thiệu qua cho dì xem thử.”

“Dì muốn chọn cho cháu dì một cái móc bình an.”

Thi Nhân mỉm cười: “Như vậy đi, cháu cũng có con, cháu nghĩ với trẻ con thì tốt nhất là dùng dây đỏ, không cần vòng tay làm gì đâu, tránh cho đứa nhỏ tự bẻ gãy hay lỡ nuốt phải.”

Cũng từng có một bài viết trên mạng nói đeo vòng tay heo vàng nhỏ cho con mình, kết quả vòng bị đứa trẻ cắn đứt rồi nuốt luôn.

Cô đi theo người phụ nữ cả, tất cả nhân viên cửa hàng đều không dám tiến đến, chỉ có thể đứng một bên nhìn.

Ai mà ngờ người đến lại là bà Tiêu chứ, lớn chuyện rồi.

Triệu Nhược Trúc đi cạnh giúp đỡ, không nói tiếng nào, cô ấy thực sự bội phục tài ăn nói của Thi Nhân, làm nhân viên tiệm chắc cũng phải thuộc loại tương đối xuất sắc.

“Vậy chọn cái này đi.”

Cuối cùng người phụ nữ kia cũng chọn được một cái móc bình an.

“Được, để cháu gói lại cho dì, bởi vì lần này cửa hàng chúng cháu đã làm sai nên xem như cái móc bình an này là quà xin lỗi của công ty chúng cháu tặng cho dì đi. Chúng cháu còn tặng thêm cho cô một thẻ giảm giá trọn đời nhé, dì thấy vậy được không ạ?”

“Được, cảm ơn món quà của bà Tiêu.”

Thi Nhân đứng lại: “Vậy xin tạm biệt, chúc dì có cuộc sống vui vẻ!”

Cô đưa mắt nhìn theo đến tận khi đối phương rời đi mới thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Nhược Trúc đưa cho cô một cốc nước: “Vất vả rồi, tổ trường Hồi của chúng ta quả đúng là xuất sắc. Nhưng mà có phải chị quên mất tiêu một chuyện rồi đúng không, nhân viên cửa hàng còn chưa nói xin lỗi mà?”

“À phải ha, còn chưa nói xin lỗi mà.”

Thi Nhân vỗ đầu mình, sao có thể quên mất tiêu chuyện này chứ.

Lúc này, quản lí và cô nhân viên kia mới lững thững lại gân, đứng trước mặt Thi Nhân với biểu cảm rất khó coi.

Quản lí: “Bà Tiêu, chuyện này là do chúng tôi không đúng, mong cô rộng lượng bỏ qua cho.”

Nhân viên tiệm: “Bà Tiêu, mới nãy là do tôi không đúng, xin cô tha thứ.”

Thi Nhân nhìn hai người họ: “Khách hàng đã đi mất rồi, người cả hai cần nói xin lỗi không phải là tôi. Tôi đã cho cả hai cơ hội rồi, là hai người không nắm chắc nó thôi.”

Quản lý tái mét, ý của cô là sao?

“Chuyện này tôi sẽ tường thuật chính xác với tập đoàn, tôi cảm thấy hai người không thích hợp ở lại tập đoàn Quang Viễn làm việc nữa.”

Thật ra Thi Nhân cũng đã cân nhắc cho bọn họ một cơ hội rồi.

Nhưng ai biết được cả hai lại không cả bước ra nói tiếng xin lỗi, vậy thì coi như xong.

Thi Nhân quay đầu nhìn cửa hàng một lần rồi nói: “Đi đi, đến lúc rồi.”

Cô còn có chuyện phải làm nữa.

Thi Nhân và Triệu Nhược Trúc chạy một đường cuối cùng vẫn đến muộn.

Cô đẩy cửa bước vào thở dốc: “Xin lỗi đã để bà đợi lâu.”

“Không sao đâu, dù sao cũng có quà của bà Tiêu đây rồi.”

Thi Nhân kinh ngạc nhìn người trước mặt: Là dì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi