TỔNG TÀI TRUY THÊ: 36 KẾ CHƯA ĐỦ

Chương 422 Hai người cùng nhau về nhà.

Thi Nhân nắm tay anh: “Không giận nữa hả anh?”

Anh nhéo mũi cô, lần sau không thể viện cớ này nữa, lần này tạm bỏ qua.

Sau khi về đến nhà, Thi Nhân phát hiện bên trong phòng khách có thêm một cái khu vui chơi… rất lớn?

Thế này là thế nào?

“Anh dời khu vui chơi vào nhà đấy à?”

Thi Nhân kinh ngạc, mặc dù phòng khách của biệt thự khá lớn, nhưng dời khu vui chơi đến phòng khách thế này cũng hơi quá rồi.

Mặc dù là bản thu nhỏ nhưng trông cũng rất khoa trương.

Một giây sau, ba đứa con thò đầu ra khỏi khu vui chơi: “Cha, mẹ”

Thi Nhân thấy ba con đang kích động đến mức mặt đỏ bừng, hiển nhiên chúng đang rất phấn khích.

Cô cười vẫy tay: “Thích không?”

“Thích ạ.”

Mạc Tiểu Khê ngồi ở trên cửa sổ cao nhất: “Con là công chúa.”

Mạc Tiểu Bắc ngồi ở một cửa sổ khác của lâu đài: “Con là hoàng tử.”

Mạc Tiểu Nam đeo mặt nạ: “Con là ác long.”

Thi Nhân quay đầu lại nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Vì để dỗ bọn trẻ vui thôi sao?”

“Ừ, giúp các con mau chóng quên đi chuyện không vui đó.”

Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay cô: “Em yên tâm, các con không yếu đuối đâu, trong quá trình con trẻ trưởng thành chúng sẽ phải gặp một vài chuyện. Thoải mái đi em, thả lỏng tinh thần.”

Anh biết Thi Nhân khá mỏng manh.

Cũng biết cô làm mẹ khi còn rất trẻ tuổi, một mình dẫn theo ba đứa trẻ vì gặp vài chuyện không tốt nên khiến cô trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết.

Thi Nhân thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn ba đứa trẻ chạy tới chạy lui trong tòa lâu đài thì bỗng thấy bình thường trở lại.

Có lẽ Tiêu Khôn Hoằng nói đúng.

Cô quá nhạy cảm khi đối mặt với chuyện liên quan đến các con.

Thi Nhân chợt ôm anh, vùi mặt mình vào lồng ngực của anh, lắng nghe nhịp tim vững vàng và mạnh mẽ của anh… thình thịch, thình thịch.

Giữa hai người họ đã trải qua quá nhiều việc rồi.

Cô nhỏ giọng đáp: “Em sẽ học cách buông tay.”

Không thể cứ kèm cặp con bên cạnh mình cả đời được, cô phải nhìn các con trưởng thành.

Tiêu Khôn Hoằng xoa đầu cô, nét mặt dịu dàng.

Cô buồn buồn nói: “Có phải em làm chưa đủ tốt không?”

“Không, em làm rất tốt rồi.”

Tiêu Khôn Hoằng ôm đầu cô, chính em đã cho các con sinh mạng, chính em nuôi dưỡng các con bình an trưởng thành, ở điểm này em quá tuyệt vời rồi.

Quãng đời còn lại, anh sẽ phải làm những chuyện anh nên làm.

Vì thế, cô không cần lo âu, cũng đừng lo lắng nữa.

Tối hôm đó, ba đứa con chơi rất lâu, cũng không chịu trở về phòng ngủ đi ngủ.

Nếu không phải Tiêu Khôn Hoằng ra mặt, có lẽ ba đứa nhỏ sẽ ngủ ở trong tòa lâu đài kia luôn.

Thi Nhân nhìn lâu đài thu nhỏ, sau đó không nhịn được nói: “Khi còn bé em cũng rất muốn một tòa lâu đài như vậy.”

Đáng tiếc khi đó trong nhà không có nhiều tiền.

Chỉ có thể đến khu vui chơi thôi.

“Em muốn lên chơi không?”

Tiêu Khôn Hoằng liếc mắt nhìn tòa lâu đài thu nhỏ, không ngờ vợ của mình cũng thích, thất sách quá.

Hay là chúng ta ra vườn hoa làm thêm một cái nữa nhỉ?

“Không được, em đã lớn tồng ngồng rồi, không chui lọt đâu.”

Thi Nhân mím môi cười: “Nhưng mà con của em có thể có được một tòa lâu đài như vậy thì em cũng không còn gì để tiếc nuối.”

Tiêu Khôn Hoằng vuốt ve gáy cô, có lẽ bây giờ vẫn có thể thực hiện được.

Nghe nói ở Singapore có Disneyland, đến lúc ấy có thể vào đó chơi.

Anh đã ra quyết định, ung dung nói: “Rất thích khu vui chơi sao?”

“Trước kia rất thích, khi em còn ở nhà họ Thi cơ.”

Nhắc tới nhà họ Thi, giọng Thi Nhân sững lại một lát: “Ban đầu không có tiền nên nhà em không có điều kiện để đi. Sau đó có tiền nhưng không ai đi cùng em cả.”

Sau đó thì không có thời gian để đi nữa.

Đến giờ cô vẫn chưa được đi lần nào.

Nếu không phải hôm nay thấy phiên bản công viên giải trí lâu đài thu nhỏ thì cô cũng không nhớ nổi mình còn có tiếc nuối đó.

Thi Nhân ngẩng đầu nhìn anh: “Nhưng mà không sao đâu anh, bây giờ em chẳng còn cảm giác gì với những thứ kia nữa rồi.”

Đôi mắt Tiêu Khôn Hoằng thoáng chút gì đó sâu xa.

Rõ là cô rất mong muốn.

Tranh thủ lúc vợ mình đi dỗ con, Tiêu Khôn Hoằng đến phòng sách.

Anh suy nghĩ một lát, sau đó gọi điện cho Diệp Tranh, bên kia lập tức bắt máy: “Anh ba, có chuyện gì dặn dò sao ạ?”

“Thời điểm cầu hôn, ở công viên giải trí, được không?”

Tay Tiêu Khôn Hoằng gõ lên mặt bàn, anh muốn đền bù tiếc nuối cho cô.

“Công viên giải trí? Cũng không phải không được, nhưng chị dâu phải thích mới được, nếu không thì trông hơi ngây thơ đấy anh. Dù gì đi nữa chị dâu đâu còn là trẻ vị thành niên đúng không.”

“Đó là điều tiếc nuối của cô ấy.”

Tiêu Khôn Hoằng muốn bù đắp tiếc nuối cho cô.

Diệp Tranh dừng một lát: “Nếu vậy thì cầu hôn ở công viên giải trí đi, không phải anh chị muốn đến Singapore sao? Ở đó có một công viên Disney rất lớn mà ngày xưa nhà họ Mạc đã thành lập đấy.”

“Ừ, anh sẽ liên hệ với nhà họ Mạc.”

Màn cầu hôn của anh, nhất định phải là màn độc nhất vô nhị trên thế giới.

Chắc chắn phải khiến cô khó thể quên được.

“Được, vậy bên này em sẽ báo với lão Tiêu một tiếng, xem như đã định xong chủ đề, quá trình tiếp theo thế nào thì cứ giao cho em.”

“Ừ.”

“Đúng rồi anh ba, gần đây tình trạng cơ thể của anh thế nào, có hay xuất hiện cảm giác chóng mặt không?”

“Không có, sao vậy?”

“Không có gì, em chỉ hỏi thăm tình trạng của anh một chút thôi à. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, bây giờ anh đã là người có gia đình rồi.”

Diệp Tranh cúp điện thoại, anh ta nhìn bản báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tiêu Khôn Hoằng thì vẻ mặt nhạt đi rất nhiều.

Thật ra thì bản báo cáo kiểm tra sức khoẻ của anh không lạc quan như mong đợi.

Anh ta không nói cho Thi Nhân biết tránh cho cô lo lắng.

Bác sĩ chủ trị đứng bên cạnh chợt nói: “Nếu cơ thể khôi phục được tốt, vậy có thể sắp xếp thời gian giải phẫu rồi.”

“Tôi biết, nhưng đợi năm sau đi, chờ họ cử hành hôn lễ rồi bàn tiếp.”

Bất kể thế nào, anh ta mong hai người kia có thể thật sự được hạnh phúc một lần chứ đừng trải qua những chuyện ly biệt khiến người ta khổ sở nữa.

Sau cơn mưa trời lại sáng, anh ta luôn tin ông trời sẽ không tàn nhẫn vậy đâu.

Giải phẫu nhất định sẽ thành công.

Đến khi Tiêu Khôn Hoằng trở về phòng ngủ, anh thấy vợ mình còn ở trong phòng tắm, lắng nhà lằng nhằng hồi lâu vẫn chưa ra ngoài.

Anh đứng ở cửa: “Sao vậy em?

“Không, không có gì.”

Thi Nhân đỏ mặt đi ra, cúi đầu không dám nhìn anh.

Anh bắt lấy cánh tay cô: “Hôm nay ăn mặc xinh đẹp vậy hả em? Không phải còn chế hôm qua quá mệt mỏi sao? Em như vậy, chắc tính ngày mai khỏi xuống giường nhỉ?”

“Anh, anh buồng tay ra trước, em mặc nhầm thôi.

Thi Nhân cảm thấy mất mặt quá đi thôi.

Anh liếc mắt một cái đã nhìn ra rồi, Triệu Nhược Trúc còn nói hiệu quả lắm, cô thấy chẳng có tác dụng gì cả.

“Khỏi cần, để anh giúp em. Dù gì cũng phải cởi mà”

Anh giơ tay lên ôm cô vào lòng, hai người cùng nằm xuống giường lớn. Anh bóp chặt eo cô, ánh mắt nguy hiểm: “Em tự chuốc lấy đấy nhé.”

“Em hối hận rồi, em hối hận rồi!”

Giọng nói của Thi Nhân cũng đang phát run.

Cô thế này có phải đang tự chui đầu vào rọ, bê đá đập lên chân mình không?

Tóm lại qua hôm sau, Thi Nhân không thức dậy nổi.

Cô ngủ thẳng đến giữa trưa mới bò dậy, ngay cả ánh mắt mợ Hồng nhìn mình cũng trở nên là lạ. Thi Nhân thầm mắng ông chồng kia thật nhiều lần.

“Mợ chủ, uống chút canh bồi bổ đi.”

“Khụ, không cần đâu ạ.”

Thi Nhân đỏ mặt: “Người nên bồi bổ là anh ấy mới đúng.”

“Tôi cũng chuẩn bị cho cậu chủ rồi, tình cảm cậu mợ tốt vậy tôi nhìn thấy cũng vui lây.”

Mợ Hồng bưng chén rỗng đi khỏi.

Còn Thi Nhân đỏ mặt tới mang tai, đây chính là lý do mà hai ngày cô không đi làm, ngẫm lại cũng cảm thấy khó nói thật.

Ting ting, điện thoại di động vang lên.

Thi Nhân luống cuống tay chân bắt máy: “Alô, xin chào.”

“Chào chị Tiêu, tôi là ba của nhóc béo, về chuyện bọn nhỏ đánh nhau ở nhà trẻ, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi