TỔNG TÀI TRUY THÊ: 36 KẾ CHƯA ĐỦ

Chương 436

“Ông nội, ông đừng nóng giận, Tử Tây vẫn còn nhỏ tuổi mà.”

Sau khi Bạch Mỹ Đình thấy đã đạt được hiệu quả mà mình mong muốn, ý cười trong mắt càng sâu hơn.

Ai bảo Mạc Tử Tây không chịu nể mặt cô ta như thế, vậy thì cô ta cũng không cần khách sáo.

“Chuyện này cháu biết.”

Bỗng nhiên Mạc Đông Lăng mở miệng.

Vẻ mặt của Bạch Mỹ Đình kinh ngạc: “Anh cả cũng biết sao?”

Cô ta cảm thấy có chút kỳ quái, thật ra bình thường Mạc Đông Lăng sẽ không quan tâm đến những chuyện này như thế này, từ trước đến giờ đều không nói gì cả.

Nhưng hôm nay Mạc Đông Lăng đột nhiên chen miệng vào, khiến cô ta cảm thấy không ổn lắm.

Quả nhiên giây tiếp theo, ông cụ tiếp tục truy hỏi: “Cháu biết mà còn để con bé tùy ý làm càn sao? Nghe nói cũng vì để cầu hôn nên cố ý đóng cửa công viên giải trí mấy ngày nữa?”

“Thì ra không phải thật sự muốn sửa chữa công viên giải trí à?”

Bạch Mỹ Đình vẫn luôn không biết những chuyện này, bây giờ mới phát hiện ra cô ta biết quá ít về nhà họ Mạc.

Địa vị của cô ta ở nhà họ Mạc bây giờ vẫn còn chưa đủ.

Nắm bắt tin tức quá chậm.

Mạc Đông Lăng bình tĩnh trả lời: “Không sai, là do con sắp xếp.”

“Là anh cả sắp xếp sao? Vậy thân phận của người cầu hôn nhất định cũng không tầm thường rồi.”

Có thể khiến Mạc Đông Lăng nể mặt mà xử lý chuyện này, thì thân phận của đối phương chắc chắn không tầm thường.

“Không có lần sau, cũng không được làm càn như vậy nữa.”

Từ đầu đến cuối ông cụ vẫn có chút không hài lòng.

Nhưng Bạch Mỹ Đình muốn biết là ai cầu hôn mà lại phô trương đến như vậy, hơn nữa người có thể khiến cho Mạc Tử Tây phải tự mình qua đó tiếp đón, hình như cũng không nhiều lắm.

Bỗng nhiên trong lòng Bạch Mỹ Đình có một dự cảm không tốt.

Sẽ không phải là người mà cô ta đang nghĩ đâu chứ?

Mạc Tử Hàn tiếp lời: “Là tập đoàn Quang Viễn của nhà họ Tiêu ở Việt Nam.

Một tiếng loảng xoảng, Bạch Mỹ Đình cầm đũa không chắc, vậy mà lại là Tiêu Khôn Hoằng.

Không phải anh ta và vợ anh ta đã kết hôn rồi sao?

Còn cầu hôn làm cái gì nữa?

“Cháu làm sao vậy?”

Ông cụ theo bản năng nhìn Bạch Mỹ Đình, cô ta vội vàng nặn ra một nụ cười rồi giải thích: “Không có gì ạ, vừa rồi cháu bị trượt tay Cô ta nhìn Mạc Đông Lăng: “Chẳng qua em cảm thấy có chút kỳ lạ, vợ chồng Tiêu Khôn Hoằng cũng đã có con rồi, sao còn cầu hôn làm gì nữa?”

“Tôi không để ý những chuyện này.”

Mạc Đông Lăng trả lời rất chính trực: “Tiêu Khôn Hoằng đã bồi thường tiền đóng cửa, không có bị tổn thất gì.”

“Hừ, như vậy thì còn tạm được.

Cuối cùng ông cụ cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Nhưng mà trong lòng của Bạch Mỹ Đình đã rối thành một nùi, Tiêu Khôn Hoằng đối xử với vợ anh tốt vậy sao?

Cho dù đã kết hôn, sau khi có con rồi, vẫn còn làm mấy chuyện lãng mạn này sao.

Cô ta còn tưởng rằng mấy chuyện như thế này sẽ không xảy ra trên người Tiêu Khôn Hoằng chứ.

Nhưng mà bây giờ lại thật sự xảy ra, hơn nữa người phụ nữ kia lại không phải là mình.

Cô ta thật sự căm hận.

Lúc ăn đồ ăn Bạch Mỹ Đình cụp mắt xuống, trong mắt chợt lóe lên sự thù hận, dựa vào cái gì mà bây giờ Tiêu Khôn Hoằng có thể được hạnh phúc như vậy chứ?

Cô ta không cho phép, tuyệt đối không cho phép.

Những người lúc trước đã xem thường cô ta, còn có người đã tạo thành bi kịch cho cuộc đời của cô ta, cô ta đều ghi nhớ từng cái, sau này sẽ tự mình trả lại.

Chờ mà xem.

Chuyện cầu hôn ở công viên giải trí, lập tức biến thành tin hot trên trang đầu.

Ai cũng đang sôi nổi suy đoán thân phận của hai người này.

Thi Nhân đứng tại chỗ nhìn Tiêu Khôn Hoằng, trên tay cô đang đeo chiếc nhẫn, khóe môi cô cong cong: “Cảm ơn anh, em rất vui.”

“Ừ.”

Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay cô: “Hôm nay anh đã bao hết công viên giải trí, muốn chơi cái gì cũng được.”

Đã đợi lâu như vậy, chỉ đợi có hôm nay thôi.

“Được, anh cùng chơi với em đi.”

Thi Nhân quay đầu lại nhìn anh, đi về phía tàu lượn siêu tốc, bước chân Tiêu Khôn Hoằng dừng lại một chút.

Người đàn ông mà ngay cả đứng trước núi Thái Sơn sụp đổ cũng không thay đổi sắc mặt, lần đầu tiên có chút e ngại.

Diệp Tranh ho khan một tiếng, lặng lẽ đi tới nói: “Anh cả, hay là anh tìm đại lý do nào đó trốn đi?”

Anh ta nhớ mang máng có một lần anh cả ngồi tàu lượn siêu tốc, đến bây giờ anh ta vẫn khắc sâu nhớ kỹ một màn sau đó.

Người đàn ông không có trả lời.

Tiêu Khôn Hoằng vẫn đi đến bên cạnh cô vợ nhỏ, cùng chơi trò chơi với cô.

Diệp Tranh đứng ở bên cạnh phất phất tay: “Bảo trọng.”

Lúc còn sống có thể nhìn thấy anh cả ngồi tàu lượn siêu tốc, đây quả thật là một sự kiện lớn trong đời.

Sau khi tàu lượn siêu tốc bắt đầu, Mạc Tử Tây đứng ở bên cạnh: “Không lẽ Tiêu Khôn Hoằng sợ ngồi tàu lượn siêu tốc sao?”

“Chẳng lẽ anh cả thể hiện ra rất rõ sao?”

“Không, là do anh thể hiện ra quá rõ ràng, trên mặt viết bảy chữ: Cười trên nỗi đau của người khác.”

Khụ khụ!

Diệp Tranh vội che mặt mình lại: “Không phải vậy, tôi không có, cô đừng nói lung tung.”

Khóe miệng Mạc Tử Tây giật giật: “Anh và Tiêu Khôn Hoằng vẫn luôn là bạn tốt sao?”

“Nói vậy cũng được, là quan hệ anh em thân thiết cùng lớn lên.”

Diệp Tranh thở dài: “Chỉ là đã hứa cùng nhau làm chó độc thân xong, anh ấy lại âm thầm hết khổ.”

“Anh nói chuyện vẫn rất thú vị.”

“Tôi thú vị hơn anh cả của tôi nhiều, nhưng lại không có ai coi trọng tôi. Chỉ để ý đến vẻ ngoài xuất sắc của anh ấy, mà không để ý đến tâm hồn xuất sắc của tôi.”

Mạc Tử Tây chăm chú nhìn Diệp Tranh một chút, nghiêm túc gật đầu: “Hoàn toàn chính xác, giá trị nhan sắc của hai người chênh lệch có chút lớn.”

Từ nhỏ cô ấy được hun đúc dưới giá trị nhan sắc của anh cả và anh hai, thẩm mỹ có chút không giống với người bình thường lắm.

Diệp Tranh ôm tim: “Em gái, làm người cần phải lương thiện.”

“Vậy được rồi, để nói xin lỗi, lát nữa mời anh ăn cơm.

Diệp Tranh sững sờ quay đầu, nhìn Mạc Tử Tây, sau đó để lộ ra một hàm răng trắng tươi: “Có nghĩa khí lắm, nào chúng ta thêm cách liên lạc đi.”

Mạc Tử Tây nhìn cánh tay thon dài sạch sẽ của Diệp Tranh, lúc đến gần anh ta, còn có thể ngửi được mùi thuốc sát trùng.

Cô ấy kinh ngạc mở miệng: “Anh là bác sĩ sao?”

“Cái này cô cũng nhìn ra được à?”

Diệp Tranh cho số điện thoại liên lạc: “Cô đoán xem tôi là bác sĩ gì?”

“Bác sĩ khoa ngoại?”

“Không, bác sĩ tâm lý, chuyên trị đầu óc có vấn đề, bệnh trầm cảm và các loại bệnh về tâm thần khó xử lý khác.”

Mạc Tử Tây: Đây là chuyện cười ở đâu vậy?

Cô ấy cầm lấy điện thoại của Diệp Tranh: “Tôi thích sở trường kỹ thuật dùng dao mổ hơn.”

“Đừng, tôi cũng có tay nghề dùng dao mổ đó.”

“Tôi từ chối.”

“Từ chối không có hiệu lực.”

Hai người tranh luận ngày càng xa.

Giờ phút này bên trong tàu lượn siêu tốc, Tiêu Khôn Hoằng đang trải qua thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời, toàn bộ quá trình anh đều mặt ủ mày chau, hai tay siết chặt vào lan can.

Thi Nhân lại tương đối thoải mái, toàn bộ hành trình đều phát ra tiếng thét chói tai, hưởng thụ tốc độ và kích, tình.

Cô quay đầu, nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, phát hiện vẻ mặt của anh vô cùng nghiêm túc.

Cô không nhịn được cười ra tiếng Thì ra người đàn ông không sợ trời không sợ đất này, vậy mà lại sợ ngồi tàu lượn siêu tốc.

Không bao lâu sau, tàu lượn siêu tốc dừng lại.

Lúc này Tiêu Khôn Hoằng mới liên tiếp nhẹ nhàng thở ra, lúc đặt chân xuống mặt đất, mới có cảm giác như sống lại.

“Anh vẫn còn ổn chứ?”

Thi Nhân bước xuống nhìn Tiêu Khôn Hoằng, sắc mặt của người này bị dọa sợ có chút trắng rồi.

“Ừm, không sao cả”

Anh vẫn còn đang cố giả bộ bình tính.

Tiêu Khôn Hoằng bước xuống dưới đứng trên mặt đất, vẫn còn lảo đảo mê chút, Thi Nhân vẫn luôn phải đỡ anh: “Nếu như anh không thích loại hoạt động này thì có thể nói với em mà.”

“Cái này vẫn được.”

Người đàn ông vẫn không chịu thừa nhận mình sợ hãi.

Thi Nhân đưa nước suối qua, sau đó nhìn trò chơi nhảy lâu bên cạnh: “Nghe nói ban đêm ở chỗ trò chơi nhảy lầu này có thể ngắm cảnh đêm rất đẹp.”

Vẻ mặt của Tiêu Khôn Hoằng cứng đờ.

Anh nhìn thoáng qua độ cao của trò chơi nhảy lầu bên cạnh, không nhìn thấy đỉnh.

Anh theo bản năng uống một ngụm nước suối, sau đó lại bị sặc.

Thi Nhân vỗ vỗ vào sau lưng của anh: “Em đùa với anh thôi. Vậy mà anh cũng tin à.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi