TỔNG TÀI TRUY THÊ: 36 KẾ CHƯA ĐỦ

Chương 470

“Vốn từ đầu đã không có liên quan gì, nhưng bây giờ lại dính líu đến là như thế nào.”

Giọng điệu của Tiêu Khôn Hoằng lạnh như băng: “Bởi vì lần này tập đoàn Quang Viễn cũng sẽ cạnh tranh quyền đại diện cấp hai.”

Tập đoàn Quang Viễn ở nước Anh cồn được coi như là đại diện cấp một của nhà họ Mạc.

Không nhất thiết phải đi theo tranh chấp quyền đại diện cấp hai cùng nhà họ Hách.

Nhưng vừa nãy bà Hách hùng hổ như vậy, làm sao anh có thể chịu được giọng điệu đó chứ.

Anh chắc chắn sẽ không để nhà họ Hách dễ dàng đạt được mong muốn của mình.

“Cũng ăn to nói lớn lắm.”

Bà Hách trước tiên là có chút hoảng hốt nhưng rất nhanh bà đã lấy lại được sự bình tĩnh. Hiện tại tập đoàn Quang Viễn đang dốc hết sức lực tìm cách để hợp tác với Việt Nam, làm sao còn đủ sức cạnh tranh quyền đại diện cấp hai với nước Mỹ được. Mặc dù ở Việt Nam, bà không thể nắm chắc được, nhưng nước Mỹ thì chính là địa bàn của bàn.

Tiêu Khôn Hoằng muốn cùng bà tranh giành, quả thật là nói chuyện hoang đường.

Chắc chắn là không có khả năng.

“Có thể hay không thì cứ chống mắt lên mà chờ xem.”

Giọng điệu của người đàn ôn vô cùng bình tĩnh nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được một loại áp lực không tên.

Gần đây, tập đoàn Quang Viễn phát triển rất nổi bật, nhà họ Mạc cũng rất nhiều lần khen ngợi và nhắc đến nhà họ Tiêu trong các buổi tiệc, hơn nữa con gái thứ hai của nhà họ Mạc và bà Tiêu còn là bạn tốt của nhau.

Điều này sẽ làm cho quan hệ giữa hai nhà càng thêm bền vững, luôn luôn khiến cho người khác phải kiêng dè.

Bà Hách nở một nụ cười châm biếm: “Tập đoàn Quang Viễn cũng không sợ bị đè chết, vất vả lắm mới có được hạng mục của nhà họ Mạc, cậu không sợ bởi vì hành động này của mình sẽ làm cho nhà họ Mạc cảm thấy tập đoàn Quang Viễn các người có lòng tham không đáy sao?”

Thi Nhân trong vô thức liếc mắt nhìn về phía người đàn ông kia.

Vì sao Tiêu Khôn Hoằng lại biết được nhà họ Hách muốn trở thành đại diện cấp hai ở nước Mỹ?

Cô nghĩ ngợi chốc lát, sau đó mở miệng lên tiếng: “Bà Hách nói nhiều như vậy, chẳng lẽ là do bà đang thấy chột dạ sao?”

“Chột dạ, sợ hãi cái gì? Tôi chỉ đang cảm thấy các người không biết tự lượng sức mình mà thôi.”

“Nhưng mà, ở nước Mỹ nhà họ Hách chúng tôi rất có tiếng nói. Còn nhà họ Tiêu các người thì có cái gì?”

Mỗi từ mỗi chữ đối phương thốt ra đều là muốn dùng lời nói để chèn ép Thi Nhân.

Thi Nhân nghiêng đầu, cười tủm tỉm trả lời: “Lời các người nói cũng đâu có tính, dù sao lời của nhà họ Mạc mới có trọng lượng, không phải sao?”

“Lúc chúng tôi và nhà họ Mạc bắt tay quan hệ thì không biết lúc đó nhà họ Tiêu đang trốn ở đâu.”

“Hơn nữa, bây giờ Hách Liên Thành nhà chúng tôi cũng có quan hệ rất tốt với cô họ nhà họ Mạc”

Nghe đến những lời này, rốt cuộc bà Hách cũng có thể hãnh diện.

Nói về giao tình, chính xác là nhà họ Hách so với nhà họ Tiêu tốt hơn rất nhiều.

Lần này thắng là cái chắc.

Đáy mắt Thi Nhân hiện lên sự châm biếm rõ ràng, lúc này, phải chăng nhà họ Hách đã quên mất chuyện xảy ra với Mạc Mộng Thần.

Thời gian có lẽ thật sự là một liều thuốc thần kỳ, có thể khiến cho con người quên đi rất nhiều thứ.

Nhưng cô không thể nhìn được vẻ mặt đó của người nhà họ Hách.

Thi Nhân bật cười ra tiếng: “Có quan hệ rất tốt với cô họ nhà họ Mạc sao?”

“Đó là điều hiển nhiên.”

Vẻ mặt của bà Hách vô cùng đắc ý, đây là ứng cử viên sáng giá mà bà thích nhất và muốn chọn để trở thành con dâu. Còn những người phụ nữ khác như chó, mèo gì đó, bà không thèm bàn tới.

“Vậy sao tôi lại nhớ ra là có quan hệ rất là tốt với con gái lớn của nhà họ Mạc nhỉ?”

Không khí lập tức trở nên im lặng.

Đồng tử của bà Hách co rút dữ dội, bà ta hung hằng trừng mắt nhìn chằm chằm Thi Nhân: “Cô thì biết cái gì?”

“Tôi cái gì cũng không biết. Tôi chỉ nói ra sự thật mà thôi, giữa cô họ nhà họ Mạc với con gái lớn nhà họ Mạc, liệu ai có giá trị hơn đây?”

Nhà họ Hách các người hại chết cô chủ lớn nhà họ Mạc, bây giờ còn muốn dựa vào cô họ nhà họ Mạc để leo lên tìm cách thay đổi tình hình nhà họ Hách sao?

Làm người mà lại không biết xấu hổ như thế sao?

Hai người nhà họ Hách nhìn nhau, đương nhiên là bọn họ cũng đã nhớ đến chuyện này.

Đại khái là sự tồn tại của cô họ nhà họ Mạc đã bị người nhà vô tình quên đi, bọn họ cảm thấy được người nhà họ Mạc không coi trọng là cô con gái lớn kia.

Nhưng hiện tại lại nghe thấy Thi Nhân nhắc đến lần nữa.

Ánh mắt của người nhà họ Hách lộ ra vẻ như bị trúng tim đen, chỉ biết trợ mắt nhìn bà Hách.

Trong lòng bà Hách có chút không yên, bà lớn tiếng nói: “Suy cho cùng thì người chết cũng không thể so được với giá trị của người còn sống, cứ chờ mà xem.”

Bà Hách không muốn tiếp tục nói chuyện với Thi Nhân nữa, thật là lãng phí thời giờ.

Bà ta đi trên con đường ở khu vực khai thác mỏ, thế mà lại cảm thấy có chút lạnh sống lưng, vì sao mà lại nhắc đến Mạc Mộng Thần đã chết kia, nếu đã chết sao còn tra tấn người khác như vậy.

Thật sự là làm cho người ta phát điên.

Đặc biệt là cái con nhỏ xấu xa Thi Nhân kia, sao nó biết được chuyện của Mạc Mộng Thần, không phải nhà họ Mạc đã che giấu chuyện này rất tốt sao?

Chẳng lẽ là Hách Liên Thành đã nói cho nó biết?

Sau khi nghĩ đến đứa con trai của mình, bà Hách không nhịn được chống trán thở dài, hiện tại đứa con càng ngày càng xa lánh bà ta.

Bà ta không biết nên làm thế nào mới tốt đây.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

Lúc bà Hách vừa về đến phòng nghỉ, Hách Liên Thành đã đi đến, bưng cho bà ta một ly nước ấm.

“Mẹ còn có thể thế nào nữa, vừa rồi gặp cái con nhỏ Thi Nhân xấu xa kia, nó thế mà lại có thể trơ trẽn đứng trách móc mẹ, đúng là thứ con gái không có giáo dục. Cái gì mà bà chủ nhà to nhà giàu, đều là dối trá lắm.”

“Bên cạnh cô ấy còn có Tiêu Khôn Hoằng, mẹ gặp cô ấy thì đừng gây xung đột”

Bà Hách ngẩng đầu lên dò xét thái độ của con trai mình, quả nhiên là không giống như trước kia.

Bà ta lấy ly nước qua: “Hôm nay con làm sao vậy, tự dưng lại thay đổi tính tình thế?”

Hai ngày trước bọn họ còn cãi nhau ầm ĩ, cũng chiến tranh lạnh lâu như vậy.

“Chỉ là nghĩ thông được một việc.”

“Suy nghĩ thông suốt là tốt rồi. Thi Nhân gì đó có cái gì tốt, hiện tại nó đã có Tiêu Khôn Hoằng sao còn có thể để con vào mắt? Nếu con muốn cạnh tranh giành lấy thì nhất định phải xây dựng và làm cho nhà họ Hách phát triển, đến lúc đó con mới có đủ khả năng để đối đầu với Tiêu Khôn Hoằng!”

Bà ta nói xong, đáy mắt cũng mang theo ý cười.

Cuối cùng cũng nghĩ thông được rồi, xem ra trước đây việc mình yêu cầu ban giám đốc hạn chế nó lại, hẳn là có hiệu quả rồi.

“Con biết rồi.”

“Còn nữa, sao Thi Nhân lại biết được chuyện của Mạc Mộng Thần? Con nói cho nó biết sao?”

Bà Hách nhớ đến việc Thi Nhân dùng chuyện này để đối phó với bà ta, trong lòng bà ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Cho dù Mạc Mộng Thần có tốt hay Thi Nhân tốt, hai người này đều làm cho bà ta cảm thấy không vừa mắt, thậm chỉ là không thích.

Sao trên đời lại tồn tại những người con gái làm người chán ghét như vậy chứ?

Mạc Mộng Thần đã chết, sẽ không làm bà ta chướng mắt. Thi Nhân tuy còn sống, nhưng nó lại được Tiêu Khôn Hoằng bảo vệ, bà ta cũng không thể động tay động chân được. Không chỉ có thế, Tiêu Khôn Hoằng chắc chắn vẫn tiếp tục cho bà ta thêm phiền phức.

Nghĩ đến là lại thấy tức giận vô cùng.

Đôi vợ chồng kia chính là cái gai trong mắt bà ta, đợi đến sau này khi nhà họ Hách trở nên mạnh mẽ rồi, bà ta nhất định sẽ khiến cho tập đoàn Quang Viễn mất mặt.

“Chuyện cũng không có cái gì bí mất, chắc là Tiêu Khôn Hoằng đã kể cho cô ấy nghe.”

Khi Hách Liên Thành nghe được ba chữ Mạc Mộng Thần, ánh mắt của anh ta trở nên âm trầm, nhưng vẻ mặt vẫn như trước, không thay đổi.

“Mẹ chỉ biết, cặp vợ chồng kia chẳng phải thứ tốt lành gì. Sau này khi nhà họ Hách có chỗ đứng vững chắc rồi, thứ đầu tiên mà muốn đối phó nhất chính là tập đoàn Quang Viễn.”

“Con biết.”

“Con trai, đến lúc đó con không được mềm lòng.”

Bà Hách nhìn anh ta, ánh mắt thâm thúy, lời nói mang hàm ý: “Mẹ làm những điều này cũng chỉ muốn tốt cho con, vì lợi ích của con mà thôi. Chuyện quá khứ hãy để nó qua đi. Hiện tại chính là cuộc sống mới của chúng ta”

Hách Liên Thành hạ mắt: “Mẹ, ngày đó Mạc Mộng Thần xảy ra chuyện không may, mẹ…

“Sao lại nhắc đến tên của cô ta rồi, người đã chết nhiều năm như vậy mà con vẫn không thể buông bỏ được sao? Cô ta chết chỉ là vụ tai nạn ngoài ý muốn mà thôi.”

Ánh mắt anh ta trở nên nặng nề. Chỉ đơn giản là ngoài ý muốn thôi sao?

Bà Hách cứ tưởng anh ta bị dao động, lập tức nói tiếp: “Còn có cô họ nhà họ Mạc kia, con phải năm bắt thời gian nhanh lên. Nếu có cơ hội thì làm cho cô ấy mang thai trước cũng được.”

Đến lúc đó, chẳng lẽ nhà họ Mạc lại có thể bảo cô họ đi phá thai sao?

Chỉ cần con cháu hai nhà đám hỏi, ông cụ còn có thể để trong lòng chuyện trước kia sao?

Một người là người sống, một người là người chết.

Ai quan trọng hơn, ông ta cũng phải hiểu rõ ràng.

“Con biết rồi, cho con thêm chút thời gian.

“Được, mẹ tin tưởng con, mẹ đi nghỉ ngơi một chút.”

Vừa rồi bị Thi Nhân làm cho uất nghẹn như vậy, bà Hách cần hồi phục tâm tình một chút.

Hách Liên Thành nhìn theo bóng lưng mẹ mình rời đi, trên mặt lập tức như bị sương mù che kín, anh ta lấy điện thoại di động ra, nhìn nội dung tin nhắn nhận được mười phút trước.

“Mạc Mộng Thần là do mẹ cậu giết hại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi