TỔNG TÀI TRUY THÊ: 36 KẾ CHƯA ĐỦ


Trợ lý Tiêu cảm thấy có có chút kỳ lạ, căn phòng bí mật của ông cụ toàn là những đồ vật đáng giả nhưng cái két sắt kia thoạt nhìn lại không có vẻ gì là cất giấu thứ gì giá trị cả.

Càng như vậy càng cho thấy những tư liệu đó có ý nghĩa không hề bình thường.

Có lẽ là không đáng tiền nhưng lại ẩn chứa những manh mối khác.

Tiêu Khôn Hoằng đi vào biệt thự nhà họ Tiêu, tất cả mọi thứ ở đây đều được phủ một tấm vải trắng, trên tường treo vài tấm ảnh chụp, những bức ảnh và tranh sơn dầu nổi tiếng treo trên tường đều bị gỡ xuống.

Bởi vì thời gian đã lâu lắm rồi, nên trên tường vẫn còn lưu lại vết hằn của khung ảnh từng treo trên đó.

Anh chậm rãi đi lên lầu, những ký ức năm đó cũng dần dần hiện hữu.

Những người đã khuất tựa như đang đứng ngay bên cạnh anh, lẳng lặng nhìn anh.

Ánh mắt anh sâu thẳm, không quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng ngủ của ông cụ.

Căn phòng bí mật ở ngay trong phòng ngủ.

Bởi vì qua nhiều năm căn phòng không được đón ánh nắng mặt trời nên có chút ẩm ướt.

Tiêu Khôn Hoằng đi vào trong, nơi này chỉ còn lại một chiếc két sắt, những thứ khác đều đã được dọn đi.

Trợ lý Tiêu đi tới mở két sắt ra.

Nhân viên kỹ thuật đã đặt lại mật khẩu cho nên bây giờ có thể dễ dàng mở ra.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn đến tài liệu bên trong két sắt, anh duỗi tay lấy ra: là một chồng tư liệu, bên trong còn có vài ảnh chụp.

Anh nhìn thoáng qua tư liệu, đó là bệnh án của một người.

Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Khôn Hoằng ánh lên một tia kinh ngạc, lẽ nào chính là của ông cụ?
Vì sao ông cụ lại phải để bệnh án bên trong két sắt, nhìn vết mòn của trang giấy, có thể thấy có người thường xuyên mở ra xem.


Anh không thể hiểu nổi tại sao ông cụ lại phải làm như vậy?
Tiêu Khôn Hoằng nhìn kỹ bệnh án, cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ là chút cảm mạo kèm theo tờ giấy xét nghiệm máu.

Không hề có gì đặc biệt.

Mặt trên của bệnh án không đề tên.

Nếu là bệnh án của ông cụ, vì sao lại không có tên.

Kỳ lạ, rốt cuộc đống giấy tờ này là của ai?
Tiêu Khôn Hoằng chậm rãi nhìn xuống, đặt bệnh án sang một bên, nhìn đến bức ảnh chụp được kẹp ở giữa, một bức ảnh đen trắng đã rất cũ.

Bên trong bức ảnh là một người phụ nữ mặc sườn xám, đang ngước lên nhìn bầu trời.

Nhìn từ ảnh chụp, có thể thấy đây là một người phụ nữ rất dịu dàng.

Đằng sau bức ảnh đen trắng còn có vài bức ảnh màu, đều là hình người phụ nữ mặc sườn xám.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn người phụ nữ, sao đột nhiên anh lại cảm thấy có chút quen thuộc? Thế nhưng lại không thể nghĩ ra là ai.

Nói như vậy, bệnh án này là của người phụ nữ đó sao?
Anh cầm mấy bức ảnh lên, đưa cho trợ lý Tiêu xem: “Có nghĩ ra là ai không?”
“Đây không phải là vị đó nhà họ Tiêu sao?”
Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên ngẩng đầu: “Là ai?”
“Mẹ của Tiêu Vinh”
Người đàn ông nhíu mày: “Cậu chắc chắn chứ?”
“Tôi không nhớ nhầm đâu, không phải lúc trước anh phân phó tôi tới tu sửa phần mộ của vị này hay sao? Tôi phát hiện bia mộ không có ảnh chụp nên đã bảo người thêm ảnh vào, lúc ấy tôi còn nhìn thoáng qua, chính là bà ấy.


Không ngờ lại là mẹ của Tiêu Vinh.


Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Khôn Hoằng ánh lên chút trào phúng, hóa ra ông cụ đã từng thích người phụ nữ này như vậy, chẳng trách lại để Tiêu Vinh tới nhà họ Tiêu, còn gia Tập đoàn nhà họ Tiêu cho Tiêu Vinh.

Nói như vậy thì tình cảm của ông cụ với bà nội là tình cảm gì? Có lẽ cũng chẳng có tình cảm gì.

Tiêu Khôn Hoằng ném những thứ này sang một bên, anh lại phát hiện ra còn có một cuốn sổ, bên trên viết rất nhiều chữ.

“Trời nắng, hôm nay tôi lại gặp được cô ấy, cô cả vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng tôi biết, tình cảm này vĩnh viễn không thể nói ra…
Tiêu Khôn Hoằng chỉ nhìn thoáng qua, anh cảm thấy không thể xem nổi nữa.

Viết nhật ký với ý nghĩ không an phận về một người phụ nữ đã kết hôn, anh cảm thấy chẳng có gì đáng xem nữa.

Anh tùy tiện để đồ vật sang một bên rồi nói: “Đều là mấy thứ rác rưởi thôi.

Đốt đi.


“Vâng.


Tiêu Khôn Hoằng rũ mắt nhìn bức ảnh chụp màu đen trắng, anh vẫn luôn cảm thấy bức ảnh này có chút gì đó không giống lắm.

Bức ảnh chụp góc nghiêng của người phụ nữ, không thể thấy rõ khuôn mặt.

Trong đầu anh đột nhiên lại nghĩ tới cuốn nhật ký, Tiêu Khôn Hoằng vô thức hỏi: “Lão Tiêu, người đó trước kia là cô cả sao?”
“Mẹ của Tiêu Vinh sao ạ?”
“Đúng.


“Điều kiện gia đình của bình thường, sau này vì ông cụ mới giàu có lên, nghe nói sức khỏe cũng không được tốt lắm, nhờ ông cụ nên mới khỏi hẳn.



Tiêu Khôn Hoằng nghi ngờ nhìn những bức ảnh chụp, sau đó lại cầm cuốn nhật ký lên, vội vàng nhìn thoáng qua.

Chỉ nhìn nội dung thì rõ ràng là một người đàn ông nhà nghèo viết nhật ký tương tư yêu thầm một cô gái nhà giàu.

Điều này không phù hợp với thân phận của ông cụ.

Lẽ nào người được nói tới bên trong nhật ký không phải mẹ của Tiêu Vinh?
Có điểm mâu thuẫn.

Còn nữa… sức khỏe của mẹ Tiêu Vinh không tốt lắm nhưng bệnh án này lại chỉ là chút bệnh vặt thôi.

Lẽ nào thật sự không phải mẹ Tiêu Vinh?
Vậy thì có thể là ai?
Tiêu Khôn Hoằng tự hỏi một chút, anh cảm thấy kỳ lạ: “Trước hết đừng đốt vội, cho người nghiên cứu cuốn nhật ký này một chút, xem xem có thể tra ra điều gì không.


“Vâng ạ.

Còn nữa, phải người đi điều tra mẹ của Tiêu Vinh, hỏi xem chuyện trước đây của bà ấy và ông cụ rất cuộc là như thế nào.


Anh muốn biết rốt cuộc bên trong nhật ký này có phải là cùng một người hay không.

Không phải chuyện lớn gì, nhưng biết rõ ràng vẫn tốt hơn.

Ngộ nhỡ ông cụ còn làm ra chuyện không hay gì, anh còn phải đến xem xem có thể đền bù được hay không.

Lúc Tiêu Khôn Hoằng chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên anh chú ý tới phong cách bài trí của căn phòng bí mật này rất giống với phong cách bài trí ở nước S.

Chuyện này lẽ nào là trùng hợp?
Trước kia chưa từng nghe nói ông cụ có hứng thú với đồ vật ở nước S.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn kỹ phong cách bài trí, quả thật là rất giống, nếu không phải lần này tới nước S thì anh cũng không thể nhìn ra.

“Có vấn đề gì sao ạ?”
“Phong cách trang trí này không phải của nước ta.



Trợ lý Tiêu nhìn thoáng qua, có vẻ như anh ấy nhớ tới điều gì: “Nói mới nhớ, những thứ ông cụ sưu tập, cất giấu như đồ cổ, ngọc thạch đó đều là đồ của nước S, trong đó một nửa là những thứ thất lạc của nhà họ Mạc trước đây.


Rất nhiều năm trước, nhà họ Mạc cũng trải qua thời kỳ loạn lạc.

Rất nhiều đồ vật bị mất.

Tuy rằng sau khi Mạc Đông Lăng lên nắm quyền đã cố hết sức để tìm lại, nhưng vẫn có không ít đồ bị lưu lạc bên ngoài.

Nước S?
Thật đúng là trùng hợp.

Sao bây giờ mọi thứ đều có liên quan đến nước SI Tiêu Khôn Hoằng khẽ nheo mắt: “Phong tỏa nơi này lại, tìm những người trước đây từng ở nhà họ Tiêu hỏi một chút, đặc biệt là phía quản gia nhà họ Tiêu, phải hỏi cho rõ ràng.


Hiện giờ người duy nhất biết được có lẽ chỉ có quản gia nhà họ Tiêu.

Anh nhìn cấu trúc của căn phòng bí mật, vẫn luôn cảm thấy nó vẫn che giấu bí mật gì đó mà anh không biết.

Vì sao tất cả đều có liên quan tới nước S2 Tiêu Khôn Hoằng rời khỏi trang viên nhà họ Tiêu, anh đứng ở góc sân hoang vu, nhìn một vòng xung quanh, sau đó rời đi, không quay đầu nhìn lại.

Đi thẳng về phía trước, không hê ngoái đầu lại.

Cuộc đời của anh sẽ không giống những người ở đây, chắc chắn sẽ không giống.

Có điều, sau khi Tiêu Khôn Hoằng rời đi, rất nhanh sau đó có người đi từ trang viên ra, sau đó gọi một cuộc điện thoại, “A lô, tra được rồi sao?”
“Người của Tiêu Khôn Hoằng có vẻ quan sát rất kỹ, tạm thời còn chưa biết rốt cuộc tìm được thứ gì trong căn phòng bí mật của ông cụ rồi.

“Ngu xuẩn, nuôi các người có ích lợi gì?”
Ánh mắt Tiêu Vinh trở nên lạnh lùng: “Nhất định phải tra ra cho bằng được, có thể khiến Tiêu Khôn Hoằng tự mình tới đó một chuyến, chắc hẳn phải có ẩn tình gì.

Nếu không thì dựa vào sự chán ghét của Tiêu Khôn Hoằng với nơi đó, chắc chắn sẽ không tự mình trở về.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi