TỔNG TÀI TRUY THÊ: 36 KẾ CHƯA ĐỦ


Chiếc xe sang trọng dừng lại bên đường.

Thi Nhân vô cùng ngạc nhiên nhìn anh: “Tại sao lại đột nhiên dừng xe?”
“Đợi đó.


Tiêu Khôn Hoằng mở cửa xe đi xuống dưới, đôi giày da sáng bóng bước đi con con đường có chút bẩn thỉu, bước đi của anh vững vàng, đi xuyên qua con đường đầy xe đến con đường đối diện.

Thi Nhân nhìn đến há hốc mồm ngạc nhiên.

Đến khi cô nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng dừng lại phía trước chiếc xe bán khoai lang nướng, mở miệng nói gì đó.

Bây giờ Thi Nhân mới hiểu ra, anh đang mua khoai lang nướng cho mình sao?
Người đàn ông này, vẫn hoàn toàn cố chấp giống hệt như trước đây.

Tiêu Khôn Hoằng đứng trên con đường hỗn loạn, cách ăn mặc của anh mang khí chất khác người, đủ khiến người khác phải liếc mắt nhìn.

Chủ yếu là vì cái thị trấn nhỏ bé lạc hậu này hoàn toàn không thích hợp với một người đàn ông hào quang toả sáng này.

Anh không hề thuộc về nơi này, cứ giống như một người từ trên trời vừa rơi xuống.

Tiêu Khôn Hoằng đứng yên tại chỗ, lông mày anh hơi nhíu lại, bên cạnh có không ít người đang nhìn mình, hơn nữa còn có người lấy điện thoại ra chụp hình.

Anh quay đầu qua, nhìn chằm vào cô gái đang chụp hình: “Làm phiền cô xoá mấy tấm ảnh.


“Được, được, xin lỗi.


Cô gái đó ngay lập tức đỏ mặt tía tai, liền xoá ngay mấy tấm hình.

“Quý ngài, khoai lang nướng mà anh cần, tổng cộng năm mươi ba ngàn.


Tiêu Khôn Hoằng đón lấy củ khoai lang nướng, sau khi dùng điện thoại quét mã tính tiền xong thì vội vàng quay người đi ngay.

Lúc anh đang đi trên đường, đột nhiên ở bên kia có một giọng nói vang lên, khi anh quay đầu nhìn qua thì chỉ nhìn thấy một hàng trái cây đã bị lật, còn có một người phụ nữ đang loạng choạng chạy trốn.

Tiêu Khôn Hoằng thản nhiên thu ánh mắt trở về, quay về bên cạnh chiếc xe, nắm lấy tay của Thi Nhân: “Không phải nói em ở trên xe đợi rồi à? Sao lại phải ra ngoài đợi anh.


“Trong xe bí bách quá, em ra ngoài hít thở không khí.



Thi Nhân nắm tay anh lên, đưa đến trước miệng hà hơi: “Còn lạnh không?”
“Không lạnh, em ăn thử khoai lang nướng đi.


Lúc nãy khi Tiêu Khôn Hoằng nghe thấy cô nhắc đến khoai lang nướng, giọng điệu lộ rõ vẻ vô cùng hoài niệm, nếu như cô đã muốn ăn, vậy thì anh đi mua.

Lúc trước chắc chắn không có ai mua cho cô.

Nhưng bây giờ đã có anh rồi, anh hận không thể đem hết tất cả những loại ngọc thạch đá quý đắt đỏ kia xếp trước mặt cô, bây giờ cô muốn ăn khoai lang nướng, anh đương nhiên cũng sẽ thoả mãn cô.

Thi Nhân tách ra làm hai, sau đó đưa vào miệng anh: “Anh ăn thử đi.


“Em cứ ăn trước.


Thi Nhân không lay chuyển được anh, chỉ có thể tự mình ăn một miếng, sau đó thốt lên: “Ngọt quá đi.


Cô đưa khoai lang nướng đến trước miệng anh, Tiêu Khôn Hoằng cúi đầu nếm thử, trầm giọng nói: “Rất ngọt.


Thảo nào cô lại thích ăn.

“Phần còn lại mang về cho mấy đứa nhỏ ăn đi, tụi nó nhất định sẽ vây quanh em rất vui vẻ.


“Ừm, đi thôi, bên ngoài lạnh.


Lúc này, Thi Nhân đột nhiên nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, cô đem khoai lang nướng nhét vào tay Tiêu Khôn Hoằng: “Anh cầm thay em một lúc.


Thi Nhân đi qua bên kia, ngồi xuống giúp một bác gái nhặt trái cây bị rơi trên mặt đất.

“Cô ơi, số hoa quả này tôi đều cần hết.


“Tôi biết, tôi nhặt lên giúp thím.



Thi Nhân bỏ trái cây vào trong cái gùi của bác gái, sau đó nhìn thấy dáng vẻ của bác gái đó mặt mày ủ rũ, cô vô thức mở miệng nói: “Những hoa quả này bao nhiêu tiền, tôi muốn mua hết.


“Cô gái, cảm ơn cô, chỉ là đều bị bẩn rồi.


“Không sao đâu, giảm giá chút rồi bán cho tôi đi, nhà tôi nhiều người lắm.


Bác gái lập tức ôm lấy mặt: “Cảm ơn cô, lúc nãy tôi đã hiểu lầm cô rồi.


“Không sao, sau này cẩn thận một chút, đừng để bị thương.


“Không phải lúc nãy người phụ nữ câm kia đụng vào giỏ trái cây của tôi, tôi cũng sẽ không xui xẻo như vậy, quay về tôi nhất định sẽ tìm cô ta tính sổ.


Thi Nhân thở dài: “Chắc là cô ấy không cố ý đâu, thôi bỏ đi thím, cũng đều là người cùng trong xóm với nhau cả mà.


“Cái gì mà người trong một xóm chứ? Cái người phụ nữ câm đó có phải đâu, hôm qua cô ta mới đột nhiên xuất hiện đó, được nhà bán quan tài ở đầu đường kia cứu.

Cũng không biết là người phụ nữ ngốc ở đâu đến nữa, nghe nói là người bị bệnh tâm thần, vẫn còn mặc quần áo bệnh nhân.


“Quần áo bệnh nhân sao?”
“Đúng đúng đúng, nghe nói chính là quần áo bệnh nhân, tôi đoán không biết chừng là ở trên núi bị lừa bán xuống đây, làm con dâu của tiệm bán quan tài.


Thi Nhân lập tức nghĩ đến điều gì đó, cô kích động lên tiếng: “Người phụ nữ ngốc đó, bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
“Ở ngay phía cuối con đường này, rất dễ tìm, tiệm bán quan tài.


“Cảm ơn thím.


Thi Nhân quay lại chạy về hướng Tiêu Khôn Hoằng, bởi vì quá kích động nên suýt té.


Tiêu Khôn Hoằng đỡ lấy người vợ hấp ta hấp tấp này: “Chậm thôi.


“Em, có lẽ em! ”
“Lên xe trước rồi hãy nói, bên ngoài rất lạnh.


Thi Nhân kéo anh: “Có thể em đã phát hiện ra tung tích của Tiêu Đào Hy rồi.


“Thật không?”
“Tiệm bán quan tài ở cuối đường, chúng ta đi đến đó rồi nói tiếp, đừng để người lại chạy mất.


Tiêu Khôn Hoằng đưa Thi Nhân vào trong xe, nhìn vệ sĩ bên cạnh: “Đến tiệm quan tài ở cuối đường tìm người.


“Vâng, ông chủ.


Thi Nhân vào đến trong xe, liền thở dài một hơi: “Bên ngoài thật sự quá lạnh.

Chúng ta nhanh đi đến đó đi.


Cô vội vàng nhìn ra bên ngoài, người của Tiêu Khôn Hoằng đã đến đó rồi.

“Tay của em rất lạnh.


Tiêu Khôn Hoằng đem tay của cô đặt vào lòng mình, dùng hơi nóng cơ thể làm ấm lên.

Thi Nhân dựa vào lòng anh: “Thím lúc nãy nói, người của tiệm quan tài cuối đường đã giữ lại một người phụ nữ, nghe nói là mặc quần áo bệnh nhân, em liền nghĩ không biết có phải là chị Tiêu Đào Hy không.


“Cũng có thể là đúng, đến đó tìm thử là biết ngay.


Chiếc xe đã đi đến cuối con đường.

Thi Nhân nhìn thấy cánh cửa của tiệm quan tài đang mở, có một người đàn ông đang bị vệ sĩ đè xuống dưới đất, người phụ nữ bên cạnh đang quỳ không ngừng xin tha.

“Dừng lại, đừng đánh người.


Thi Nhân bước nhanh qua: “Thả bọn họ ra trước đã.


“Bà chủ, chúng tôi đã tìm hết một vòng rồi cũng không tìm thấy người, có lẽ bọn họ biết chuyện gì đó, đã đem người giấu đi.



Giấu đi rồi?
Thi Nhân nhìn hai mẹ con đó: “Chào hai người, lúc nãy vệ sĩ không cố ý đâu, những thiệt hại trong tiệm tôi cũng sẽ cho người đền cho hai người.

Nhưng mà người phụ nữ mà hai người đã giấu đi đó là người nhà của chúng tôi, ở trong viện điều dưỡng đi lạc mất, chúng tôi nhất định phải tìm được chị ấy trở về.


Hai mẹ con đó nhìn nhau một cái, không hề tin vào lời nói của Thi Nhân.

Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày: “Giao người ra đây, nếu không các người tự ý giấu người là phạm pháp đó.


Dáng vẻ lạnh lùng của người đàn ông rất đáng sợ.

Thi Nhân vội vã chặn anh lại: “Anh đừng lên tiếng, để em.


Cô quay đầu lại nhìn cặp mẹ con: “Nếu như hai người cảm thấy tôi là người xấu thì tôi sẽ để cảnh sát đến xử lý, có lẽ hai người tin tưởng vào cảnh sát địa phương đúng không.


“Đương nhiên là tin rồi.


“Mẹ, mẹ quên cô ấy nói rồi à, những người này đều là người xấu.


“Nhưng tinh thần của cô ấy không bình thường, có thể là đã ăn nói lung tung, người nhà của người ta đã tìm đến cửa nhà rồi, con còn muốn bị cảnh sát đưa đi hả?”
Đồng thời, vừa nhìn thì cũng thấy được những người trẻ tuổi này đều không phải người bình thường.

Bên cạnh người bình thường thì làm gì có vệ sĩ, xem ra gia đình của cô gái mà bà nhặt về vô cùng giàu có, không phải kiểu gia đình như bọn họ có thể chịu đựng nổi.

Cứ nghĩ là đứa con gái mà gia đình không cần nữa, mặc dù tinh thần không được tỉnh táo nhưng chỉ cần duy trì được không phát điên và có thể sinh con được thì bọn họ cũng không để ý.

Nhưng bây giờ, không được rồi.

“Mẹ, cô ấy nói rồi, những người này đều là người xấu, những con người có tiền này thì cho dù là cảnh sát cũng không làm gì được bọn họ.


Thi Nhân cau mày: “Cô ấy nói chúng tôi là người xấu?”
“Đúng vậy, cô ấy nói những người đuổi theo cô ấy đều là người xấu.


Trong lòng Thi Nhân có chút nghi ngờ, Tiêu Đào Hy đang sợ hãi.

Rốt cuộc cô ấy đang sợ hãi chuyện gì?
Là sợ bọn họ, hay là sợ bị người khác đuổi theo?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi