TỔNG TÀI TRUY THÊ : CÔ VỢ CŨ VÀ ĐỨA CON THIÊN TÀI

Nghe thấy Lam Thất Thất dùng giọng nói khúm núm như vậy để xin Lam Minh bỏ qua cho anh ta, cả người Từ Thánh Mân run lên dữ dội.



Vừa rồi bị Lam Minh đánh như vậy, anh ta đều không trốn tránh, nhưng bây giờ lại bởi vì mấy câu nói của Lam Thất Thất, anh ta cảm thấy mình sắp không khống chế nổi nữa rồi.



Lam Thất Thất kéo Lam Minh về phía sau, Lam Minh vẫn còn tức giận, thậm chí còn nói Lam Thất Thất: “Có phải con không có đầu óc không? Người đàn ông như vậy thì có gì tốt chứ? Cố Mang không tốt sao? Cố Mang có xe có nhà có công ty, còn lịch lãm đẹp trai như vậy.”



Sắc mặt của Cố Mang đang nghe trộm thay đổi, Sakahara Kurosawa và cậu ta nhìn nhau, luôn cảm thấy không thể cứ như thế này được, nếu không Từ Thánh Mân sẽ thật sự có thể bị Lam Minh đánh đưa đến bệnh viện mất.

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.





Chỉ với Lam Thất Thất nhỏ bé kia, sao có thể ngăn được Lam Minh chứ?



Hai người đàn ông to lớn từ trong góc lao ra, một người hét lớn đừng đánh nữa đừng đánh nữa, một người hét lớn chú ơi dừng tay, một trái một phải trực tiếp giữ Lam Minh lại.






Lam Minh vừa nhìn thấy Cố Mang, lập tức lại tức đến hộc máu: “Mang, sao cháu lại đến đây? Đừng cản chú.”



Cố Mang vừa nhìn thấy dáng vẻ oan ức của Lam Thất Thất, liền biết chắc chắn tính khí của Lam Minh đáng phát tác: “Chú à, đừng gây sự nữa. Chú xem anh ta đã bị chú đánh thành thế này rồi, xảy ra chút chuyện Lam Thất Thất sẽ lo lắng.”



Càng nói càng tức.



Sakahara Kurosawa nhân tiện kéo Từ Thánh Mân cách ra một chút: “Anh phân cao thấp với Lam Minh làm gì chứ? Anh định lấy trứng chọi với đá sao?”







Từ Thánh Mân hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào Cố Mang nói: “Người đó là ai?”



“Người đó của Lam Thất Thất đấy”



Sakahara Kurosawa nói: “Cố Mang. Có điều anh ta có đầu óc, cho nên lúc này sẽ không xung đột với anh đâu.”



Nói xong thì nghe thấy Cố Mang tiếp tục nói: “Cho dù chú không suy nghĩ cho chính mình, thì cũng phải suy nghĩ cho Lam Thất Thất chứ. Chú động tay trước mặt cô ấy như vậy, ra thể thống gì chứ? Chú à, Thất Thất nhìn thấy nhất định sẽ khó chịu”



Lam Minh vừa nghe thấy vậy, thấy cũng đúng, ông ta như vậy thì không giống người lớn, nên dừng tay, chỉ vào.



Từ Thánh Mân nói: “Nể mặt Mang tôi không đánh cậu nữa, nhưng sau này đứng để tôi nhìn thấy cậu. Lam Thất Thất là con gái cục cưng của tôi, tôi không cho phép cậu làm con bé tổn thương lần nữa. Cố Mang rất tốt, Từ Thánh Mân cậu thì thôi đi.”



Cố Mang rất tốt, cậu thì thôi đi.






Lời nói này làm người khác đau lòng thế nào chứ?



Đau lòng đến mức mọi người có mặt đều nhìn thấy trong mắt Từ Thánh Mân đột nhiên như trò tàn, giống như đồng tử đột nhiên mất đi ánh sáng vậy, một hành tinh lệch khỏi quỹ đạo, đụng chạm với người khác phát sinh dữ dội, cuối cùng lại hồi phục lại sự rộng rãi, im lặng chết chóc.



Trái tim Lam Thất Thất run rẩy, Sakahara Kurosawa nghiến răng nói: “Đi thôi.”



Đừng gây chuyện nữa.







Đã gây thành thế này rồi, Lam Minh đã nói tuyệt tình như vậy, nếu không cần mặt mũi nữa thì Từ Thánh Mân không còn là người nữa rồi.



Anh ta đỡ Từ Thánh Mân khập khiễng rời đi, cảnh tượng vô cùng ngượng ngùng.



Sakahara Kurosawa xin thề, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy Từ Thánh Mân mất mặt như vậy.



Lam Minh nhìn theo bóng lưng Từ Thánh Mân đã đi xa, trong lòng nhất thời dâng trào mọi cảm xúc.



Thắng nhóc này giống như quyết tâm quay lại tìm Thất Thất, nhưng bây giờ… bây giờ… giống như lại đánh cậu ta chạy vậy.



Quay đầu lại, Lam Thất Thất khóc nói với Lam Minh: “Ba đánh người. Ba đã vừa lòng chưa? Ba đã đánh người đấy”



“Vậy nó còn động tay động chân với con thì sao?”



Lam Minh tức giận: “Ba có tính khí như vậy đấy, muốn làm con rể ba, đánh thắng ba rồi nói”



Cố Mang ở một bên bất lực nói: “Chú à, ai có thể đánh được chú chứ? Đây không phải là làm khó anh ta sao?”



Lam Minh suýt chút nữa bị tức đến trợn trắng hai mắt: “Mang à, cháu là con rể tương lai của chú, sao cháu con nói giúp tình địch chứ? Cháu suy nghĩ một chút có được không hả?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi