TỔNG TÀI TRUY THÊ : CÔ VỢ CŨ VÀ ĐỨA CON THIÊN TÀI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vừa nghe đến mấy chữ chồng tương lai, Lạc Du Du cảm thấy thái dương mình giật giật, hoàn toàn không dám tin người trước mặt lại quen biết Lam Thất Thất.



Đây không phải sếp mới đến đây bằng đường hàng không sao?



Sao lại có một đoạn quan hệ với bạn thân của cô Lam Thất Thất chứ?

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.





Thế giới này nhỏ như vậy sao?



Ngay khi Lạc Du Du còn đang thẫn thờ, Cố Mang chớp mắt nói với cô: “Có ngạc nhiên không?”






Dáng vẻ của anh ta dường như đã sớm biết cô vậy.



Lạc Du Du lùi về phía sau một bước, trên mặt có chút phòng bị: “Cho dù anh có quen biết với Lam Thất Thất, nhưng tại sao lại biết tôi chứ?”



“Lam Thất Thất cho tôi xem ảnh của cô”



Cố Mang cũng không giấu giếm, đến bên cạnh rót cho Lạc Du Du một ly cà phê, sau đó đặt trên bàn, cậu ta ngồi xuống, ra hiệu cho cô cũng ngồi xuống: “Nói chuyện một chút được không?”



Lạc Du Du có chút do dự, nghĩ ở đây dù sao cũng là công ty, người đàn ông trước mặt ăn mặc chỉnh tê, chắc là cũng không phải là người kỳ quái gì đó, chắc là có chút tự nhiên thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.



Vì vậy cô đi đến ngồi đối diện Cố Mang, cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, từ từ đặt xuống, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn Tổng giám đốc Cố”



Cố Mang vui vẻ, sau đó nói với Lạc Du Du: “Hôm nay tôi vừa mới nhậm chức, nhìn tên nhân viên thì thấy tên cô.”



Nói đến cái này, Lạc Du Du cũng có chút xấu hổ: “Tôi cũng không biết hóa ra là tôi làm công cho công ty nhà anh”



“Ha ha ha”










Cố Mang cười rất vui vẻ: “Tôi cũng làm công cho nhà tôi, đều giống nhau cả. Tôi cho răng cô sẽ đến công ty nhà họ Lạc”



“Tôi không muốn dựa vào nhà họ Lạc”



Lạc Du Du nghiêng đầu, nhìn cửa sổ sát đất: “Có một số việc không muốn giơ tay ra là có thể đạt được”



Lúc đầu nói một câu vô tâm, khiến cô và Sakahara Kurosawa bị trói cuộc đến bây giờ, thậm chí còn trở thành kẻ thù đâm chém nhau, đây là điều mà cô hối hận nhất.



Nếu như có thể quay lại, cô không muốn như vậy nữa.






chapter content







Lạc Du Du cười ngốc, giống như một con thỏ ngốc manh vật thể tôi là một người dễ nói chuyện”



Cố Mang nói thẳng: “Trông rất dễ bắt nạt”



Lạc Du Du nghiến răng: “Anh không cần phải nói như vậy, bọn họ không bắt nạt tôi, chính là…”



Chính là đẩy cô ra làm một nghiệm vụ khắc nghiệt và tàn nhẫn này thôi.



Lạc Du Du đột nhiên ngẩng đầu: “Nghe nói tính tình của anh rất kém?”



Người này không phải giống như một bông hoa sao, vừa mới vào cửa đã bắt đầu cười rồi, làm gì có phải tính tình kém như trong đồn đại chứ?



Cố Mang giơ tay gõ lên mặt bàn: “Lúc trước ở bên kia cũng rất kém, nghiêm mặt, cấp dưới làm sai việc gì tôi sẽ trực tiếp mắng, cho nên danh tiếng mới không được tốt lắm”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi