Từ bệnh viện trở về, hầu gái báo lại Tiêu An Kỳ đã được đưa đến bệnh viện, Trác Thành Quân ừ một tiểng rồi dắt Hàn Lập Y vào nhà bếp.
"Bánh quẩy, ăn đi."
"Thôi, tôi no rồi."
"Ăn đi, lúc nãy chẳng phải còn nói bánh quẩy ngon sao?"
"Ngon, nhưng bây giờ không ăn nổi nữa."
"Ăn đi, tôi sếp hàng lâu lắm đó."
"Thôi..."
"Hàn Lập Y, ăn mau!"
"Không ăn đâu, no lắm."
"Hàn Lập Y! Lúc nãy đã bảo ăn ít thôi về nhà ăn bánh quẩy, cô ăn chi cho lắm rồi bây giờ không ăn bánh quẩy của tôi?!"
"Hư...hic hic hic..."
Trác Thành Quân vừa muốn ***** *** liền xìu xuống, lại khóc rồi. Liếc nhìn hai hầu bên cạnh Hàn Lập Y, là do cha hắn để dành trông chừng hắn đây mà.
"Được, cô không ăn, tôi ăn."
Hàn Lập Y nhìn Trác Thành Quân bày thức ăn ra đĩa, cầm một cái bánh quẩy lên cắn một miếng.
"Dở tệ. Thế mà cũng đòi ăn." Cắn thêm một miếng Trác Thành Quân lại hừ mũi nói, môi của hắn cũng bóng dầu luôn.
Nhanh chóng hắn ăn mất ba cái bánh quẩy, hai cái màn thầu. Hàn Lập Y chớp mắt ngồi một bên, thấy hắn ăn có vẻ rất ngon, nuốt nước bọt thò tay ra hướng về phía bánh quẩy.
"Bộp" cô giật mình rút tay lại.
"Lúc nãy nói không ăn mà, bây giờ thì đừng có đụng."
Hàn Lập Y nhìn mu bàn tay bị Trác Thành Quân vỗ, lại nhìn bánh quẩy bị hắn ăn sắp hết. Hốc mắt đỏ lên nhìn hai hầu nữ.
"Thiếu gia, lão gia bảo thiếu phu muốn thế nào chính là thánh chỉ, nếu như thiếu gia không đồng ý thì..."
"Được, không cần nói mấy cái hình phạt đó đâu, quỳ sầu riêng, chùi toilet như lúc nhỏ chứ gì? Lão già nghĩ tôi sẽ làm chắc?"
"Dạ, không phải? Lão gia nói thiếu gia có thể ra ngoài thuê khách sạn hoặc là ngủ ở công viên ngắm cảnh đều được."
Mặt của Trác Thành Quân đen lại, chỉ cần cha hắn muốn thì có cái khách sạn nào dám chứa chấp hắn sao?
Được, Hàn Lập Y giỏi lắm.
"Nè, ăn đi!" Trác Thành Quân bỏ bánh quẩy vào cái chén trước mặt Hàn Lập Y, nhưng cô vẫn không ăn.
"Sao vậy?"
"Thịt viên..." Hàn Lập Y chỉ chỉ vào miếng thịt viên cuối cùng trong chén của Trác Thành Quân.
"Hàn Lập Y, đây là của..." Trác Thành Quân muốn rống lên lại nhìn sang hai hầu nữ và Hàn Lập Y đang chớp mắt nhìn biểu hiện của hắn.
"...cô." Trác Thành Quân thức thời sữa miệng.
"Soạt" Hàn Lập Y liền chọt đũa vào chén của hắn gắp thịt viên đi.
"Có giỏi thì cô ăn một mình đi!" Hắn đứng soạt dậy, nhưng mà hình như cũng chẳng quan tấm hắn đi hay ở.
"..."
Buổi tối.
"Alo?"
[Thành Quân, anh không xem em là bạn nữa sao? Vì sao em nhập viện anh lại không đến với em?]
"An Kỳ, Hàn Lập Y không khỏe, tôi phải ở nhà với cô ây."
[Hàn Lập Y? Từ lúc nào anh lại quan tâm cô ta như vậy? Chẳng phải anh nói cô ta không xứng làm vợ của anh sao? Lúc trước anh không có đối với em như vậy, hôm nay Hàn Lập Y hãm hại em..."
"An Kỳ, được rồi. Đây chỉ là hiểu lầm thôi, bây giờ tinh thần của Hàn Lập Y không tỉnh táo, làm sao có thể hại ai chứ?"
[Thành Quân, anh không tin em?]
"An Kỳ, bây giờ không phải là vấn đề tin hay không? Tôi nghĩ em nên tịnh dưỡng đi, khi nào bình tâm lại hãy gọi cho tôi. Tôi không muốn phải mất đi một đối tác làm ăn ăn ý đâu."
Trác Thành Quân lạnh nhạt ngắt máy, quay lại nhìn Hàn Lập Y đang ngồi trên giường.
Cứ mỗi tối cô dường như lại thay đổi thành một người khác, ban ngày ngốc nghếch, ban đêm có vẻ tỉnh táo hơn nhưng lại bi lụy, đau thương và phẫn nộ, ai oán.
"Trác Thành Quân, tôi ngủ một mình."
Chân của Trác Thành Quân vừa chạm vào giường thì nghe câu này, cảm giác giống như ai hất cả thao nước vào mặt hắn.
"Hừ, tôi cũng không thèm."
Hắn xoay người, muốn đi ra cửa.
"Alo?"
[Lập Y, là anh đây?]
"Du Viễn, là anh sao? Anh Du Viễn..."
Trác Thành Quân liền sững người lại, dỏng tai lên nghe.
[Lập Y, giọng em sao vậy? Trác Thành Quân lại làm khó em à?]
"Anh Du Viễn, Lập Y buồn lắm, bảo bảo mất rồi, ở đây buồn lắm. Trác Thành Quân sắp cưới Tiêu An Kỳ rồi..."
Trác Thành Quân đen mặt lại.
"Anh Du Viễn mai đến thăm Lập Y đi, em ở đây buồn lắm."
Mặt của người nọ càng đen hơn.
"Soạt"
"Vợ chồng tôi tới giờ đi ngủ rồi! Còn nhiều công chuyện phải làm lắm! Mai nói đi!" Không nói luôn càng tốt.
Trác Thành Quân hầm hầm quay sang nhìn Hàn Lập Y, cô cũng nhìn hắn.
"Còn dám nhìn tôi?" Hắn nâng giọng.
"Trả điện thoại cho tôi."
"Tôi sắp lấy Tiêu An Kỳ khi nào?" Giọng nói oan khuất nâng cao hơn.
"Điện thoại của tôi."
"Không trả đó, làm gì tôi?" Hắn hất cằm thách thức.
Hàn Lập Y nằm xuống, ngủ.
Trác Thành Quân thấy tức tức, cũng leo lên giường, đẩy Hàn Lập Y ra mép giường, rồi nằm ra giữa giường.
"Trác Thành Quân, giường của tôi."
Trác Thành Quân đối với thái độ sáng nắng chiều mưa, đột nhiên ngốc nghếch, đột nhiên lại thông minh, "hung hãn" với hắn. Đối phó với cô hắn cũng sắp bị tâm thần phân liệt luôn, diễn nhiều biểu cảm như vậy cũng rất mệt.
"Anh làm gì vậy?"
"Ngủ."
Trác Thành Quân túm Hàn Lập Y lại, cô giãy giụa. "Sao anh lại ôm tôi, anh bảo không thèm mà?"
"Đúng, tôi nói không thèm nhưng không có nghĩa là sẽ không ngủ ở đây."
"Tôi không muốn, anh không thả tôi ra tôi sẽ kêu...úm úm..."
"La đi, cửa tôi khóa trái rồi, chờ người tới cứu cô, e là bị tôi lột da xong luôn rồi. Tốt nhất biết điều ngậm miệng lại."
Hàn Lập Y đập đập lên bàn tay đang bụm miệng cô của hắn. Trác Thành Quân mới buông ra, lại nâng giọng cảnh cáo.
"Dám mời đàn ông đến nhà trước mặt tôi, quả nhiên cũng chỉ có mình cô. Hàn Lập Y, cô đừng tưởng bị bệnh rồi thì tôi không dám làm gì cô."
Hàn Lập Y: "Tùy anh, muốn làm gì thì làm."
"Cô..." Trác Thành Quân tức giận hơn, hắn thở phì phì, nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Đau! Sao anh véo mông của tôi?!" Hàn Lập Y kêu lên.
"Không phải nói tùy sao? Không "làm" gì thì "làm" giống như cô nói đã là may lắm rồi."