TỔNG TÀI TUYỆT ÁI TÌNH THÊ

Cả một buổi chiều đi dạo, Trác Thành Quân còn háo hức hơn Hàn Lập Y. Gặp thứ gì lạ hắn cũng mua, bảo là cho cô. Nhưng rõ ràng là thõa mãn nhu cầu đang hưng phấn trước thế giới quan của hắn.

Cho đến khi tới nhà hàng, kêu thức ăn ra Trác Thành Quân chỉ nhìn đã sợ phát nôn. Hàn Lập Y lắc đầu, lúc nãy hắn ăn nhiều chả viên và thịt xiên như vậy, không no cũng lạ.

Trác Thành Quân chỉ ngồi uống chút rượu, nhìn Hàn Lập Y ăn.

"Hàn Lập Y, thật ra phụ nữ các người thích cái gì vậy?"

"Hả? Cái gì là cái gì cơ?"

"Thì đại loại nếu người khác tặng cho em một thứ gì đó thì em thích thứ gì?"

"Anh định tặng quà cho ai sao?"

"À, ừ thì sinh nhật một đối tác nữ." Trác Thành Quân đánh mắt nhìn chỗ khác.

Người phụ nữ mà khiến Trác Thành Quân quan tâm như vậy chắc cũng chỉ có Tiêu An Kỳ, hóa ra hắn đi dạo cùng cô là muốn nhờ cô chọn quà giúp.

"Bởi vì tôi thích chưa hẳn người kia cũng thích nên tôi nghĩ anh tốt hơn nên tìm hiểu xem cô ấy thích gì."

"Vì tìm hiểu rồi mà không biết nên mới hỏi em đó." Trác Thành Quân nâng giọng gấp gáp.

Hàn Lập Y nghi hoặc nhìn hắn, Trác Thành Quân thoáng sửa lại cổ áo, "Thì em cứ góp ý thử xem."

"Nếu là đối tác của anh thì ắt hẳn cô ấy rất có tiền, trang sức quần áo thì không thiếu. Nếu như muốn tạo bất ngờ thì nên lựa một món đồ tự làm hoặc đặc biệt có một không hai."

Trác Thành Quân muốn cào mặt để nói lên biểu cảm, nói như vậy cuối cùng cô thích cái gì vậy?

Khai thác không có kết quả, Trác Thành Quân quyết định về nhà hỏi mẹ Trác chỉ cho hắn biết là tốt nhất.

"Các người có biết tôi là ai không mà không cho tôi vào."

"Xin lỗi cô Tiêu nhưng mà..."

Trác Thành Quân và Hàn Lập Y nghe tiếng động thì đồng thời quay lên, phục vụ không kịp thông báo người kia đã đi vào.

"Thành Quân...người bao cả nhà hàng này quả nhiên là anh."

Tiêu An Kỳ đánh mắt nhìn sang Hàn Lập Y. Trác Thành Quân cũng phẩy tay cho phục vụ lui ra.

"An Kỳ, nháo loạn như thế không phải là phong cách của em."

"Nếu không phải anh không chịu gặp em thì em sẽ như thế này sao? Anh bảo bận, nhưng lại có thời gian cùng cô ta ăn tối, anh nói anh đang đùa bỡn em sao?"

"Tiêu An Kỳ, đây là vợ tôi. Chúng tôi ăn tối cùng nhau là chuyện đương nhiên."

Hàn Lập Y ngồi một bên nghe được lời này của Trác Thành Quân trái tim liền đập liên hồi, len lén nhìn lên.

"Thành Quân, lúc trước anh không có như vậy...em thế nào anh cũng chiều em. Nhưng bây giờ em hiểu rồi, em sẽ ngoan, không như vậy nữa, anh đừng giận em được không?" Tiêu An Kỳ chuyển sang mềm mỏng cầu xin Trác Thành Quân.

Trác Thành Quân không nhìn Hàn Lập Y, thấy cô không tỏ thái độ, có cảm giác cô đi cùng Mạnh Du Viễn hắn sẽ tức giận nhưng tại sao hắn đi cùng Tiêu An Kỳ, cô lại dửng dưng như thế? Trừ phi cô không quan tâm tới hắn

Trác Thành Quân nhíu mày không hài lòng, "Được rồi, em tới đây không phải để ăn tối sao? Ngồi xuống ăn đi."

Tiêu An Kỳ mừng rỡ, không lựa chọn vị trí cạnh Trác Thành Quân mà ngồi xuống cạnh Hàn Lập Y.

"Lập Y, cô sẽ không ngại chứ?"

Hàn Lập Y lắc đầu.

Tiêu An Kỳ cắt bít tết, lại lên tiếng: "Đúng rồi, chuyện trước đây là tôi không phải mong cô bỏ qua. Dù sao một người là vợ trên danh nghĩa, một người là bạn nhiều năm, thật ra Thành Quân đứng giữa hai người chúng ta anh ấy cũng rất khó xử. Cô nói đúng không?"

Tiêu An Kỳ ý tứ nhắc nhở mối quan hệ của Hàn Lập Y và Trác Thành Quân.

"Cô Tiêu suy nghĩ nhiều rồi, tôi không phải người hẹp hòi như vậy?"

"A...là vậy sao? Trước đây, Thành Quân nghĩ chưa thông nên không chấp nhận đứa bé, nhưng xem ra bây giờ đã khác rồi. Tuy nói "Mẹ quý nhờ con" nhưng cũng chỉ là vì có đứa con thôi, Thành Quân là một người cố chấp, có một số chuyện dù có thay đổi nhưng tình cảm thì sẽ không, nên Lập Y cô phải cẩn thận giữ em bé cho khỏe mạnh, tình cảm của hai người mới bền lâu hơn một chút."

Hàn Lập Y không nói gì, nhìn thoáng qua Trác Thành Quân, hắn cũng nhìn cô.

Có lẽ giống Tiêu An Kỳ nói, nếu không có em bé thì Trác Thành Quân và cô có lẽ đã chấm dứt từ thời khắc hắn phát hiện ra cô giả ngốc rồi.

"Trác Thành Quân, tôi no rồi."

Tiêu An Kỳ bình tĩnh lại, "Cô Hàn, không dùng chút đồ tráng miệng sao? Đồ tráng miệng ở đây ngon lắm, trước kia Thành Quân cũng hay đưa tôi đến đây ăn."

Tiêu An Kỳ đưa cho Hàn Lập Y, Hàn Lập Y nghe vậy bất giác bài xích, đưa tay ngăn cản "Không, không cần đâu."

"Bịch."

"Ay da...rơi hết rồi." Tiêu An Kỳ kêu lên. Lập tức cầm khăn tay lau cho Hàn Lập Y.

"Có sao không?" Trác Thành Quân nhíu mày đứng dậy.

"Không sao? Tôi vào toilet làm sạch là được." Hàn Lập Y vội vã đứng dậy nhưng không ngờ giẫm phải chân Tiêu An Kỳ.

"A..đau quá..." Cô ta kêu đau, giống như theo quán tính giật mạnh chân ra.

Hàn Lập Y mất chỗ trụ liền lảo đảo, chúi nhủi ngã xuống.

"Lập Y!"

"Uỵch." Hàn Lập Y đè lên người Tiêu An Kỳ, lúc nãy khi mất thăng bằng cô đã bắt được cánh tay của cô ta.

Tiêu An Kỳ kêu lên đau đớn, cả khuôn mặt nhăn lại. Trác Thành Quân chạy đến đỡ Hàn Lập Y lên, phục vụ cũng vội đỡ Tiêu An Kỳ lên.

"Cô Hàn, sao cô lại kéo tôi...Thành Quân, là cô ấy cố ý giẫm lên giày của em, nên em mới giật ra, chân em bây giờ đau quá."

"Hàn Lập Y, em có mắt không? Đi đứng cũng không biết nhìn đường." Lỡ em bé của hai người có chuyện gì thì sao.

"Trác Thành Quân, tôi không cố ý." Hàn Lập Y giải thích.

"Thành Quân, bả vai em ngã bây giờ đau quá." Trác Thành Quân nhìn bả vai sưng tím, ứ máu của Tiêu An Kỳ.

"Đưa thiếu phu nhân về nhà!"

Cả hai người phụ nữ đều ngẩn nhìn Trác Thành Quân, nửa hiểu nữa không, người đau lòng, người đắc ý.

"Dạ." Tài xế đi vào, dẫn Hàn Lập Y đi ra, cô cúi đầu lủi thủi. Trác Thành Quân nhíu mày, tiến lên không biết nói gì, cuối cùng khẽ hắng giọng, nói nhỏ: "Chút nữa tôi về liền, được không?"

Hàn Lập Y bị đưa đi trong sự ngay ngẩn, Trác Thành Quân thấy cô đã đi khuất mới quay lại, nhìn Tiêu An Kỳ.

"Thành Quân..."

Nhưng Trác Thành Quân giơ tay ngăn lời của cô ta, lạnh nhạt nói:

"Tiêu An Kỳ, thói quen là một loại lệ thuộc. Thói quen rất đáng sợ, nhưng có một số thói quen không tốt cần thay đổi, một số thói quen khác lại trở thành lẻ đương nhiên không thể xa rời. Các mối quan hệ hay tình cảm cũng vậy, theo thói quen dần trở thành cố hữu, cái mà tôi cố chấp chẳng qua là phần tình cảm tôi muốn giữ lại đến hết đời. Còn những thứ tình cảm râu rìa khác chỉ là vướng bận, đôi lúc mất đi sẽ có chút tiếc nuối nhưng tôi không hề hối hận."

"Thành Quân, anh nói gì vậy, em không hiểu?"

"Vốn dĩ không muốn mất đi người đối tác này, nhưng Tiêu An Kỳ, ngay cả bạn bè e là chúng ta cũng không thể tiếp tục."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi