TỔNG TÀI TUYỆT ÁI TÌNH THÊ

"Thành Quân, em không cố ý làm đổ nước lên áo của vợ anh đâu. Nhưng cô ấy nhất quyết không cho em xin lỗi, còn tức giận... nhưng mà không sao đâu, phụ nữ có thai thường khó chịu lắm, em không trách cô ấy đâu..." Nói đến đây, Tiêu An Kỳ lại đáng thương chảy nước mắt.

Mi tâm của Trác Thành Quân càng nhíu chặt, nhìn đến Hàn Lập Y đứng đó ngoài một bên áo bị ướt thì hết thảy đều không bị gì.

Ngược lại Tiêu An Kỳ trên trán là một vết thương không nhỏ, cô ta là đối tác lớn của Trác thị, dù muốn dù không, hắn cũng không thể để cô ta tự mình gọi xe cứu thương.

"Trác Thành...." Hàn Lập Y thấy Trác Thành Quân nhìn mình, muốn giải thích nhưng...

"Tôi kêu cô tiếp khách chứ không phải kêu cô sỉ nhục khách. Cô có biết cô Tiêu quan trọng thế nào không? Lên lầu ngay!"

Hàn Lập Y không ngờ hắn không nói một câu đã tin tưởng lời Tiêu An Kỳ nói là thật, chẳng lẽ bao năm làm việc cho hắn, ngay cả chút lòng tin với cô hắn cũng không có sao?

"An Kỳ, đừng khóc nữa. Tôi đưa em đi bệnh viện..." Trác Thành Quân đỡ cô ta đứng dậy.

Tiêu An Kỳ đúng là đã diễn thì liền diễn đến cùng: "Thành Quân, Thành Quân... anh đừng trách vợ anh, em không sao..."

"Được rồi, đừng xin nữa, trước chúng ta đến bệnh viện." Khi đi không biết là vô tình hay cố ý, hắn lại bổ sung thêm một câu: "Còn nữa, sau này đừng gọi cô ta là vợ của tôi. Cô ta... cả đứa bé kia đều không xứng với nhà họ Trác."

Hàn Lập Y đương nhiên nghe thấy, rõ ràng từng chữ một. Dù không muốn, nhưng không hiểu sao, vẫn không ngăn được đau lòng...

Trác Thành Quân rời đi không lâu, Hàn Lập Y lại nhận được điện thoại:

"Alo? Tôi là Hàn Lập Y."

[Tôi là bác sĩ Vương đây, cô Hàn mẹ của cô lại tái bệnh, đang trong phòng cấp cứu. Cô Hàn à, nếu không nộp tiền viện phí đúng hạn e là bệnh viện không thể chữa chữa trị tiếp cho bà ấy nữa.]

"Bác sĩ Vương, xin anh cho chút thời gian, tôi nhất định sẽ gom đủ tiền mà."

[Xin lỗi cô Hàn, nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác.]

"Đừng, đừng... bác sĩ Vương, xin anh hãy chữa trị cho mẹ tôi, ngày mai tôi nhất định mang tiền đến."

Bằng mọi giá, cô nhất định sẽ kiếm được số tiền này mà... Làm ơn...

___________

"Trác Thành Quân, chỉ cần anh cho số tiền tôi cần tôi sẽ làm tất cả theo ý muốn của anh."

Đây chính là câu nói đầu tiên mà Hàn Lập Y nói với Trác Thành Quân khi hắn trở lại từ bệnh viện.

Mẹ của cô, không thể chờ được nữa. Lúc nãy mẹ Trác có gọi cho cô.

[Con dâu, thật là bây giờ chỗ mẹ đang mưa, dự báo là sẽ có bão đột ngột quét qua. Không thể bay về trong ngày mai rồi.]

"Vâng ạ, con biết rồi. Thật ra..." Hàn Lập Y nói đến đây thì thoáng chần chừ.

[Thế nào con? Có phải Thành Quân lại ăn hiếp con không? Nói cho mẹ biết đi.]

"Dạ, không phải đâu mẹ..."

Tiền mà nhà họ Trác cho cô từ lúc cưới về đến nay không hề ít. Hơn nữa, hơn nữa... cô không thể suốt ngày mở miệng là xin tiền, số tiền mà cô cần bây giờ không phải là con số nhỏ... mẹ Trác thương cô như vậy, cô thật sự không thể mở miệng được nữa.

Số tiền đã cho cô biết mẹ Trác không cần trả lại, mà nếu cô có trả bà cũng sẽ không lấy. Nhưng cô và Trác Thành Quân định sẵn sẽ có ngày chia ly, ân tình của mẹ Trác cô không thể báo đáp, càng không nên nợ thêm nữa.

Thế nên cứ để lần này giải quyết cho xong, cô cứ diễn trọn vai một người phụ nữ hám tiền là được rồi.

Trác Thành Quân khi thấy Hàn Lập Y ra điều kiện như vậy với mình thì cười khinh bỉ, hắn ngồi ngả ngớn xuống sofa.

"Thế nào, chịu không nổi nữa, biết khó mà lui rồi à?"

"Tùy anh nghĩ, bây giờ anh có đồng ý hay không?"

Trác Thành Quân nheo mắt nhìn cô, nghĩ tại sao cô lại đột nhiên thay đổi thái độ nhanh vậy?

Đơn giản như vậy, chỉ cần dẫn về một người phụ nữ, thì Hàn Lập Y này đã lộ rõ nguyên hình sao?

"Ly hôn với tôi, phá bỏ cái thai. Cô làm được không?" Hắn lạnh nhạt nói, chân trái vắt lên chân phải ngồi ở ghế sô pha cứ như một quân vương.

Hàn Lập Y biết hắn sẽ nói vậy, điều kiện này cô đã lường trước, nhưng khi nhìn người đàn ông trước mắt, đôi mắt cô bỗng nhạt nhòa, chỉ là không khóc.

"Được..."

Mặt của Trác Thành Quân càng phi thường lạnh lẽo, hừ một tiếng.

Bây giờ hắn lại mâu thuẫn nghĩ: Ngay cả con của mình cũng dám giết chỉ vì một chút tiền sao?

"Vậy viết cam kết đi." Hắn vừa nói vừa đi lên lầu, chuẩn bị giấy mực giống như nhìn Hàn Lập Y thêm một chút hắn sẽ nổi điên vậy.

Hàn Lập Y ngồi trên ghế sofa lờ mờ thấy được tương lai mờ mịt của mình. Nhưng không sao, chỉ cần mẹ cô còn sống, vậy là đủ rồi.

Bảo bối nhỏ, xem như kiếp này mẹ nợ con, nếu có báo ứng thì mẹ cũng không oán trách đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi