TỔNG TÀI TUYỆT ÁI TÌNH THÊ

Tiêu An Kỳ mừng rỡ, dẫu rằng thấy Hoắc Duật Hy ở ngoài cửa nhưng cứ xem cô như không tồn tại, muốn đút cho Trác Thành Quân ăn, lại không quên chanh chua: "Haiz... có người mặt dày thật đó, rõ là không ai cần mà còn ở đây làm bóng đèn sao?"

Trác Thành Quân cũng liếc mắt nhìn Hàn Lập Y xem thái độ của cô, còn cô thì cúi đầu nhìn túi đồ trong tay, mắt hơi đỏ lên, nhưng không biết nói gì.

Là hắn gọi điện bảo Tiêu An Kỳ đến sao?

"Cô Tiêu à, cô nói thật phải a. Cái bóng đèn như cô thật là cản trở người khác chăm sóc chồng của mình quá đi."

Cả ba người trong phòng bệnh đều không ngờ Trác phu nhân đột nhiên xuất hiện vào lúc này, cứ ngỡ ngàng cho đến khi Tiêu An Kỳ lên tiếng thật ủy khuất: "Bác gái, sao bác lại nói như vậy, con chỉ là muốn chăm sóc Thành Quân thôi, Hàn Lập Y có thai, tay chân chậm chạp nên con mới..."

"Ổ, là vậy sao?" Trác phu nhân ung dung đi vào, cũng kéo Hàn Lập Y tới chỗ mình, cầm túi sữa nguội trong tay của cô ra:

"Cô nói Lập Y chúng tôi tay chân chậm chạp nhưng mà cô Tiêu có biết người có bệnh dạ dày thường rất kiên ăn không, Thành Quân vừa mới phẫu thuật xong đừng nói là ăn súp nóng cô mang tới, e là ngay cả súp nguội ăn vào còn có khi trở bệnh nặng hơn." Nói xong bà lại liếc xéo tên con trai.

"Anh thì giỏi rồi, Lập Y mua sữa cho thì mặt nặng mày nhẹ, chắc là muốn chết sớm để con dâu tôi góa chồng nên mới dám ăn súp của cô Tiêu."

Trác Thành Quân không nói gì, nguýt Hàn Lập Y một cái.

Mẹ Trác nào để ai phản công, nhắm tới Tiêu An Kỳ ngay và luôn: "Thôi thì cô Tiêu cũng đã mang đến cho Thành Quân nhà chúng tôi, nó không ăn được thì để vợ nó ăn thay vậy, dù sao hai đứa nó cũng là vợ chồng, người ta nói vợ chồng thì tuy hai mà một cơ."

Hàn Lập Y còn ngỡ ngàng thì mẹ Trác đã đẩy Tiêu An Kỳ ra, lấy túi sữa lạnh đưa cho Trác Thành Quân: "Uống nhanh đi, xong rồi còn hầu hạ vợ mày ăn súp, hôm nay mày không đút được cho Lập Y ăn no thì mẹ bảo Trác cha cho mày ra đường ở."

"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Tại sao con phải đút cô ta ăn?" Trác Thành Quân bất mãn kháng nghị.

"Lập Y là vợ mày, chẳng những là phụ nữ có thai còn phải chăm sóc mày cả đêm, sáng ra đi mua sữa cho mày. Mày ăn no rồi thì biết điều về lo cho vợ nhà đi!"

Mẹ Trác lấy phần súp trong tay Tiêu An Kỳ, rồi đỡ Hàn Lập Y ngồi xuống ghế, ngó lơ người phụ nữ đang thẹn đến đỏ mặt kia.

Nhưng chung quy cô ta cũng biết điều lên lấy lòng bà: "Bác gái, Thành Quân anh ấy vừa tiểu phẫu xong, cháu lo lắng nên mới..."

"Ố ồ, sáng sớm ba mẹ cô ở nhà hẳn là còn chưa ăn sáng. Con gái như cô Tiêu đây lại không chăm sóc ba mẹ mà tới đây lo lắng cho một người đã có vợ, hình như sự lo lắng này có chút mỉa mai đó nha." Trác phu nhân cắt ngang, không cho cô ta đất dụng võ.

Mặt Tiêu An Kỳ lúc đỏ lúc trắng, nhìn sang Trác Thành Quân cầu cứu.

Thế mà Trác Thành Quân từ đầu tới cuối chẳng nhìn cô ta, lại hướng về phía Hàn Lập Y chất vấn: Là cô chạy đến kể công với mẹ tôi sao?

Hàn Lập Y cắn môi, mẹ Trác thấy được con trai lại định ăn hiếp con dâu bèn lên tiếng:

"Ngay cả cô Tiêu không thân thích còn biết mày nằm viện, mẹ đây là mẹ mày thì tại sao không biết được con trai mình đang nằm viện. Là mẹ mày đến công ty, bảo vệ ở đó nói rằng Lập Y nửa đêm lẻn ra ngoài tìm mày rồi nhọc nhằn thế nào tới bệnh viện, nghe qua mà đã đau lòng."

Mẹ Trác đơn giản giải thích, lại nhìn Tiêu An Kỳ, cô ta hiểu ra Trác Thành Quân rất kính trọng mẹ mình cho nên sẽ hắn không làm trái ý bà. Biết không thể ở đây được nữa, cô ta bèn ngậm ngùi nói:

"Nếu Thành Quân đã có gia đình chăm sóc vậy cháu xin phép về trước."

"Không tiễn." Mẹ Trác lập tức nói.

"Thành Quân, em về đây..." Dù luyến tiếc cỡ nào thì một khi Trác Thành Quân không lên tiếng cô ta cũng chẳng còn lý do nào để ở lại, cứ thế ôm một bụng tức rời đi.

"Lập Y, qua đây con." Mẹ Trác kéo ghế Hàn Lập Y ngồi đến trước mặt Trác Thành Quân, lấy phần súp của Tiêu An Kỳ nhét vào tay Trác Thành Quân: "Nè, cầm mau. Đút Lập Y ăn cho mẹ!"

"Con mới là người bệnh!" Trác Thành Quân tự cho là vô lý đùng đùng.

"Nhưng vợ mày là phụ nữ có thai!" Mẹ Trác đủ lý lẽ để phản bác.

Trác Thành Quân biết mẹ mình là người cố chấp, đành cố nén đau cầm bát lên.

"Nhìn cái gì, còn không mở miệng ra!" Thế là hắn chuyển sang bắt nạt Hàn Lập Y.

Hàn Lập Y chết tiệt, không có mẹ tôi thì rất hung hăng mà phải không? Lúc trước còn dám tát tôi, để xem bây giờ có mẹ tôi ở đây thì cô có dám trở mặt như vậy nữa không?

Hàn Lập Y cũng cảm thấy Trác Thành Quân ngồi trên giường bệnh mà đút mình thế này thì mấy không tự nhiên, nhìn nhìn mẹ Trác.

"Hôm nay nó không cho con ăn xong, thì đừng hòng nó được ăn trưa." Mẹ Trác hùng hồn tuyên bố.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi