Một đoàn người ăn mặc chỉnh tề đang xếp hàng dài đợi bên ngoài tòa nhà Phong Thị.
Ngày hôm nay, tất cả những người vượt qua hai vòng phỏng vấn tuyển dụng trước đó sẽ tiến đến vòng phỏng vấn thứ 3, bước thêm một bước nữa gần với vị trí nhân viên chính thức của tập đoàn Phong Thị.
Cố Khuynh Dao trong lòng tràn đầy lo lắng.
Cô đã đợi bên ngoài hơn một tiếng đồng hồ nhưng vị trí hiện tại vẫn còn cách rất xa cửa vào tòa nhà.
Từ trước đến nay, cô chưa từng nghĩ phỏng vấn tuyển dụng cũng có thể trở thành một cơn sốt.
Cách đây một tuần, báo chí thành phố liên tục đưa tin về tổng giám đốc Phong Ngôn Hành, người sẽ tiếp quản đế chế đầu tư tài chính lớn nhất nước.
Phong Thị vừa vào tay anh ấy, nhân viên cũ đã bị sa thải hàng loạt, cuộc cải cách bộ máy quản lý này thật sự nghe thôi đã thấy tàn nhẫn.
Nhưng song song với quyết định sa thải kia, Phong Ngôn Hành lại đưa ra chính sách chiêu mộ nhân tài quá mức hấp dẫn, lương gấp 3 thị trường, khiến những con người bán công sức lấy tiền khó mà làm ngơ.
“Tần Lam, hay là tôi không vào phỏng vấn nữa? Thật sự cảm thấy áp lực quá đi, gót giày bị tôi giẫm sắp gãy đến nơi rồi!”
Tần Lam nhìn sắc mặt trắng bệch của Cố Khuynh Dao, lập tức bỏ túi xách xuống dưới đất, hai tay chà xát vào nhau rồi vỗ vỗ vào má của cô mấy cái.
Đến khi hai má của Cố Khuynh Dao ửng hồng trở lại mới nói:
“Cậu đó, đừng có chưa vào chiến trường đã quay đầu chạy trốn như vậy.
Đây là cơ hội ngàn năm có một, bỏ lỡ là tiếc nuối cả đời đấy!”
Có lẽ là sẽ tiếc nuối cả đời thật.
Danh tiếng của của tập đoàn Phong Thị quả thật phải gọi là “đứng thứ hai thì không ai dám tranh thứ nhất”.
Trở thành nhân viên chính thức của Phong Thị rồi, sau này chẳng may có bị đuổi đi thì cũng sẽ được không ít tập đoàn khác chiêu mộ.
Nói tóm lại, Phong Thị chính là ngôi nhà nhân tài trong truyền thuyết.
Người của Phong Thị chính là người giỏi nhất.
Nhưng Cố Khuynh Dao lúc này thật sự không thể phấn chấn lên nổi.
“Cậu nói xem, phỏng vấn vòng thứ 3 rồi mà vẫn còn nhiều ứng viên đến như vậy, tỉ lệ chọi sẽ cao đến bao nhiêu? Sinh viên mới ra trường, kinh nghiệm có hạn như chúng ta lấy gì cạnh tranh lại họ đây?”
Tần Lam thở hắt ra một hơi, dùng ánh mắt chán chẳng buồn nói nhìn Cố Khuynh Dao.
“Cố Khuynh Dao, ý chí của cậu thật sự cũng yếu đuối giống như vẻ ngoài của cậu sao? Nhìn xem, Phong Ngôn Hành ở trên bảng quảng cáo điện tử đó, cũng chỉ 26 tuổi đã trở thành tổng giám đốc Phong Thị rồi.
Số năm kinh nghiệm không thể nói lên được năng lực của con người đâu!”
Cố Khuynh Dao nhìn người đàn ông trẻ tuổi, khí chất ngời ngời trên bảng quảng cáo, bàn tay bất giác đưa lên như muốn nắm lấy.
“Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy có những thứ mình không thể với tới.
Vị trí thư ký giám đốc mà tôi ứng tuyển vào, thật sự giống như hái sao trên trời vậy.”
Tần Lam bây giờ mới giật mình hiểu ra, cảm giác giống như sét đánh ngang tai vậy, hai mắt mở to nhìn cô gái ở trước mặt: “Tôi tưởng cậu ứng tuyển vào vị trí chuyên viên nghiên cứu thị trường giống tôi chứ?”
“Không.
Tôi đã dùng tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi của mình ứng vào vị trí trợ lý giám đốc rồi!”
“Mẹ tôi ơi, tôi bây giờ cũng sợ thay cậu đấy!” Tần Lam suy sụp, tay phải che lấy cái miệng vì sốc mà không thể ngậm lại được của mình.
“Vị trí đó yêu cầu vừa cao mà công việc cũng nặng khủng khiếp.
Cậu bị điên rồi Cố Khuynh Dao, vị trí đó quá cao đối với người mới bắt đầu.”
“Chỉ trách dãy số 0 trong tiền lương quá dài.
Cậu cũng biết tôi cần tiền thế nào mà, cám dỗ này tôi cũng chịu không nổi.”
Năm năm trước anh trai Cố Khuynh Hà tiếp quản Cố thị, gia đình chẳng mấy chốc tán gia bại sản, nợ nần chồng chất.
Bố mẹ cô vì bệnh mà qua đời, cô từ một thiên kim tiểu thư trở thành một cô gái bất lực trước xã hội tàn khốc, chỉ có thể dốc hết sức lực làm hoàn thành đại học và làm việc vặt kiếm miếng ăn qua ngày.
Tuy rằng anh trai vẫn luôn tự xoay sở trả nợ, nhưng cô lớn rồi, cũng nên giúp anh trai bớt đi gánh nặng.
Lúc này, Cố Khuynh Dao đã đi đến cửa tòa nhà, cuộc trò chuyện của cô và Tần Lam cũng nhanh chóng bị cắt ngang bởi lời của nhân viên điều phối.
“Cô gái, xin mời đi theo tôi!”
Cố Khuynh Dao chỉ kịp quay lại gật đầu với Tần Lam một cái, ngụ ý “Cố gắng nhé!” rồi nhanh nhẹn đi theo nhân viên điều phối.
Tại đây, mỗi một bộ phận đều được bố trí một khu vực phỏng vấn riêng, Cố Khuynh Dao được đưa vào một phòng họp ở Lầu 11.
Cố Khuynh Dao nhìn một lượt xung quanh, thấy chỉ có vỏn vẹn 10 con người liền thở phào nhẹ nhõm.
Thật may, tỉ lệ chọi không phải là 1/1000 như cô tưởng tượng.
Chợt, cánh cửa lớn của phòng họp được hai nhân viên bảo vệ mở ra, bước vào trong là một người phụ nữ sắc sảo, lạnh lùng.
Trên tay cô ấy chính là hồ sơ của 10 ứng viên đang đợi sẵn.
Cố Khuynh Dao không hiểu tại sao, gương mặt khơi gợi cho người khác cảm giác sợ hãi và xa cách đó lại khiến bản thân như có được động lực.
Hoặc có thể, cô chính là đang ngưỡng mộ phong thái của người phụ nữ ấy.
“Chào mừng đến với tập đoàn Phong Thị.
Tôi là thư ký cấp cao của tổng giám đốc đương nhiệm, Lưu Anh.
Ngày hôm nay, các bạn sẽ tiếp tục trải qua một bài kiểm tra năng lực nữa, 4 ứng viên xuất sắc nhất sẽ được phỏng vấn trực tiếp bởi Phong Tổng.”
Người phụ nữ tên Lưu Anh vừa nói, vừa tiến đến vị trí của từng người đặt xuống một đề kiểm tra.
Đến chỗ của Cố Khuynh Dao, cô ta khựng lại một chút, ánh mắt dán chặt vào nội dung bên trong hồ sơ ứng tuyển.
“Thư ký Lưu, hồ sơ của tôi có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề.
Nhưng gan của cô cũng lớn lắm!”
Lưu Anh nhếch môi cười nhẹ rồi trở về vị trí giám sát.
Vị trí thư ký giám đốc không thích hợp với những cô gái non nớt, chưa trải sự đời.
Cố Khuynh Dao ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng thanh mảnh của cô ấy, hoàn toàn không hiểu lời nói và nụ cười vừa rồi có ý nghĩa gì.
Hiện tại cô nên suy nghĩ về đề kiểm tra sẽ tốt hơn.
Bên trong văn phòng tổng giám đốc, Phong Ngôn Hành ngã người ra sô pha, đầu đau như búa bổ.
Anh vốn không thể uống được nhiều, cũng rất ghét bia rượu, vậy mà lần ký hợp đồng nào cũng phải dùng bia rượu để mở đường.
Ngày hôm qua là lần đầu tiên anh say đến mức không thể tự về nhà.
“Hợp đồng với Vạn Đạt đã thanh toán xong hết chưa?”
“10 triệu đô tôi đã chuyển đi rồi, bên Vạn Đạt cũng phản hồi đã nhận được.”
“Mẹ nó, Cố Khuynh Hà uống rượu như nước vậy, tiếp rượu với hắn chẳng khác nào tự sát!”
“Phong tổng, hay là tôi chuẩn bị cho anh một tách trà chanh mật ong nhé? Công hiệu giải rượu tốt lắm!”
Lương Mộng Ảnh không đợi Phong Ngôn Hành đồng ý đã lập tức ra ngoài chuẩn bị trà giải rượu, trước khi rời khỏi không quên nhắc nhở: “15 phút nữa Lưu Anh sẽ đưa người đến phỏng vấn, anh tranh thủ chợp mắt một chút cho tỉnh táo đi!”
Thư ký giám đốc Phong Thị không chỉ có một hai người mà là cả một bộ phận, nhân sự không ít hơn bất kì phòng ban nào.
Bởi vì công việc thường ngày của tổng giám đốc quá nhiều, vài con người không thể nào gánh vác hết được.
Lưu Anh và Lương Mộng Ảnh năng lực đã rất tốt rồi nhưng vẫn nên tìm thêm một người nữa san sẻ công việc.
Dù sao thì phía sau thư ký, văn phòng giám đốc vẫn còn rất nhiều chuyên viên khác cần người quản lý.
Phong Ngôn Hành uống ly trà ấm, chưa được bao lâu thì có tiếng gõ cửa.
“Phong tổng, tôi có thể vào chứ?”
Là tiếng của Lưu Anh, có lẽ là cô ấy đã đưa ứng viên đến chờ anh phỏng vấn.
“Vào đi!”
Bốn ứng viên sáng giá nhất cho vị trí thư ký tổng giám đốc bước vào trình diện, người xuất hiện sau cùng chính là Cố Khuynh Dao.
Cố Khuynh Dao sau khi nhận được đánh giá tốt về bài đánh giá vòng 3 đã tự tin hơn rất nhiều.
Cô đứng trước mặt tổng giám đốc Phong Thị, bao nhiêu nhiệt huyết tuổi trẻ, bao nhiêu sức sống thanh xuân đều phô bày hết thảy.
Nhưng biểu cảm của Phong tổng không như cô mong đợi.
Bốn người phụ nữ xuất sắc ở trước mặt, trong mắt Phong Ngôn Hành lại giống như không khí.
Không có bất kỳ câu hỏi nào, anh chỉ lạnh nhạt ném cho họ một yêu cầu:
“Tôi cho các cô hai sự lựa chọn.
Hoặc là cởi qu@n áo ngay tại đây, trước mặt tôi.
Hoặc là ra về!”