TỔNG TÀI VAY TÔI MỘT TÌNH YÊU


Cố Khuynh Dao thất thần nhìn người đàn ông đang ôm mình trong lòng.

Đầu cô kê lên ngực anh, nghe tiếng con tim anh đập từng hồi, từng hồi vang động.
Cô căng thẳng, bàn tay bấu chặt lấy tấm chăn mỏng che trước ngực, giọng nói có chút mất tự chủ, nghẹn ngào khẽ cất lên.
“Đêm qua… hai chúng ta… đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Phong Ngôn Hành không hề thay đổi tư thế, anh biết cô ngủ một giấc thức dậy tỉnh táo sẽ dùng vẻ mặt ngây thơ, không hay, không biết, không có tội này đối diện với anh.

Dù vậy vẫn không tránh khỏi buồn cười, trao đi lần đầu tiên là chuyện khủng khiếp lắm sao? Anh cảm thấy cũng khá ổn mà?
“Đêm qua em say rượu, cướp mất thân trai trong trắng gìn giữ suốt 26 năm của tôi rồi!”
“Tôi và anh, thực sự… đã ngủ với nhau…”
“Sao vậy? Em thất thần đến thế này không phải là muốn ăn xong bỏ chạy đấy chứ?”
Cố Khuynh Dao lắc đầu nguầy nguậy, không phải cô không muốn bỏ chạy, cô chỉ là vẫn chưa dám tin vào sự thật này.

Cô lên giường với tổng giám đốc, sao có thể?
“Phong Ngôn Hành, anh đánh tôi đi.

Tôi phải thoát khỏi cơn ác mộng này!”
Cố Khuynh Dao đêm qua quấn lấy anh hưởng thụ biết bao nhiêu, tỉnh dậy lại bảo là ác mộng.

Phong Ngôn Hành không vui chút nào.
“Nói cho em biết, cho dù đây là giấc mộng cũng phải là giấc mộng màu hồng của em và tôi!”
Không để cô kịp có bất kỳ phản ứng nào, anh lật người ép cô nằm dưới mình.

Chớp mắt đã đặt lên môi anh đào của cô một nụ hôn nóng bỏng.
Thần kinh của Cố Khuynh Dao lại một phen tê liệt, ký ức về trận mây mưa trong men rượu đêm hôm qua mơ hồ hiện ra trong đầu.

Cách hôn cuồng nhiệt hiện tại, so với ngày hôm qua, giống hệt nhau.

Không được, đêm hôm qua là một sai lầm, hôm nay không thể để nó tiếp diễn nữa.
Cố Khuynh Dao hoàn hồn, xô mạnh người anh ra, vội vã nhảy khỏi giường.

Nhưng vì quá gấp gáp, tiếp đất không cẩn thận liền ngã trật chân.
“Em không sao chứ, đau lắm không?”
Phong Ngôn Hành thất cô bị ngã, lập tức muốn đến đỡ cô dậy.

Cố Khuynh Dao thì thấy anh đến như nhìn thấy ma, không ngừng lùi người về phía sau trốn tránh.
“Anh đừng qua đây, đừng qua đây! Tôi tự lo cho mình được!”
“Em đứng dậy được không? Hay để tôi đỡ em…”
“Không cần! Anh… sáng nay chẳng phải có cuộc họp với ban giám đốc sao.

Nhanh đi đi, không cần quan tâm đ ến tôi đâu!”
Phong Ngôn Hành hướng mắt nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường, quả thực không còn sớm nữa.

Bây giờ anh phải đến công ty nhưng Cố Khuynh Dao khiến anh cảm thấy lưu luyến, không nỡ rời đi.
“Anh mau đi đi, còn chần chừ nữa sẽ trễ đó!” Cô giục.
“Vậy… tôi đi trước.

Em có chuyện gì thì báo cho tôi.

Gặp lại em ở công ty!”
Phong Ngôn Hành mặc lại quần áo rồi rời đi.
Cố Khuynh Dao nhốt mình trong phòng tắm, trầm mặc nhìn viên thuốc nhỏ trong tay.

Đây là thuốc tránh thai khẩn cấp, thứ chỉ dành cho những người phụ nữ trót xảy ra quan hệ ngoài ý muốn và sợ phải mang thai.
“Mình đã ngủ cùng Phong Ngôn Hành, đây không phải là một sự cố, đây là một sai lầm!”

Lỡ như cô mang thai, sinh ra đứa con của anh ra, bi kịch nào sẽ đến? Anh là tổng giám đốc của tập đoàn Phong Thị, danh tiếng lẫy lừng, gia thế hiển hách.

Cô chỉ là một thư ký giám đốc nhỏ bé, ngày ngày sống trong nỗi lo toan nợ nần, là con gái của một gia tộc đã lụi bại.

Cô và anh không những có khoảng cách về tình cảm mà còn có khoảng cách về địa vị.
Cô hiểu, Phong gia sẽ chẳng đời nào để cô sinh ra đứa cháu mang huyết thống với Phong Ngôn Hành.
“Mình không thể mang thai!”
Cố Khuynh Dao hạ quyết tâm, nuốt viên thuốc.

Thuốc đi vào dạ dày, từ từ tan ra.

Đây có thể là một viên thuốc độc nhưng nó sẽ xóa hết nhưng sai lầm của cô.
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, Cố Khuynh Dao đến công ty, tiếp tục những công việc trong tuần còn đang dang dở.

Hôm nay cô đi làm muộn, sảnh chờ thang máy không có ai, cô bấm thang đến thẳng tầng 19 nơi cô làm việc.
Bỗng nhiên, thang vừa di chuyển đã khiến Cố Khuynh Dao choáng váng đầu óc, chân đứng không vững phải ngồi xuống, tay cố ghì vào tay vịn để không ngã.
“Đau quá… mình không thở được… mình… mình...”
Cố Khuynh Dao không gắng gượng nổi, trong vòng mấy giây ngắn ngủi đã ngất đi.
Lúc này, Lưu Anh ở tầng 19 đang chờ sẵn trước cửa thang máy.

Đang định xuống đại sảnh mua một ly cà phê uống lấy sức làm việc thì nhìn thấy Cố Khuynh Dao cả người bất động nằm trong thang máy, Lưu Anh hốt hoảng la lớn:
“Khuynh Dao, Khuynh Dao em làm sao vậy?”
Lưu Anh ra sức lay người cô nhưng cô chẳng động đậy gì, hơi thở còn rất yếu ớt.
Mọi người trong văn phòng giám đốc nghe thấy tiếng la cũng hớt hãi chạy tới, bọn họ nháo nhào trước cửa thang máy.

Tiếc là trong hoàn cảnh này họ chỉ có thể nhìn mà không thể giúp, lực bất tòng tâm.


Họ đều là phụ nữ, không đủ sức đưa Cố Khuynh Dao ra ngoài.
“Giúp tôi một tay, phải kéo Khuynh Dao ra khỏi thang máy trước đã!”
Phong Ngôn Hành đúng lúc vừa từ phòng họp trở về, nhìn thấy những người nhân viên chân yếu tay mềm đang cố sức kéo Cố Khuynh Dao mắt đã nhắm nghiền ra khỏi thang máy, gương mặt điển trai chớp mắt đã trắng bệch không còn tí máu.
Anh đưa cô đến bệnh viện, thấp thỏm đứng bên ngoài phòng cấp cứu cầu mong cô không có chuyện gì.

Rồi cũng một mình anh kiên nhẫn ngồi bên giường bệnh, yên lặng đợi cô phục hồi sức khỏe.
Anh ở bên cô mấy tiếng đồng hồ, cô tỉnh lại chỉ lặng lẽ theo anh trở về công ty, một lời cảm ơn cũng không nói.
Cố Khuynh Dao ngồi trong xe, thỉnh thoảng lén nhìn anh qua gương, thấy anh cau có liền cụp mắt xuống.

Phong Ngôn Hành đang giận cô, không phải vì cô không cảm ơn mình mà là vì cô có cảm ơn bao nhiêu lần cũng vô nghĩa.
“Tại sao em lại uống thuốc tránh thai?”
Phong Ngôn Hành phải kiềm chế lắm mới có thể nói chuyện với cô.

Khi nghe bác sĩ nói cô bị dị ứng phàn phần trong thuốc tránh thai khẩn cấp, nội tiết tố đột ngột bị thay đổi nên cơ thể nhất thời không thể thích ứng, cộng với suy hô hấp dẫn đến ngất xỉu, Phong Ngôn Hành thấy bầu trời trước mắt tối sầm.
Phụ nữ xung quanh anh, được bao nhiêu người không muốn lên giường cùng anh? Bao nhiêu người không muốn trở thành người phụ nữ của anh? Bao nhiêu người không muốn bước một chân vào Phong gia, trở thành bà chủ tương lai của Phong thị?
Cố Khuynh Dao rốt cuộc đang nghĩ gì? Cô không muốn dính líu đến anh hay sao?
Câu hỏi của Phong Ngôn Hành, Cố Khuynh Dao đáp lại bằng sự im lặng.
“Em ghét tôi, vì tôi từng khiến em tổn thương, đúng không?”
“Không, tôi không ghét anh.

Chỉ là… tôi sợ mình có thai.

Anh không sợ tôi có thai sao?”
Cố Khuynh Dao vẫn nghĩ quyết định của mình là đúng, chỉ là đối mặt với sự giận dữ của anh cô không biết phải làm thế nào.
“Tôi nói với em rồi, mọi chuyện sau này tôi đều sẽ chịu trách nhiệm.

Em đừng vì nghĩ cho người khác mà để bản thân chịu thiệt nữa.

Nếu hôm nay tôi đưa em đến bệnh viện trễ một chút thì có lẽ cái mạng nhỏ của em đã không giữ được rồi!”
Cô không đáp lại, ủy khuất nhìn ra khung cảnh bên ngoài ô tô.


Biết nghĩ cho người khác là sai sao?
Phong Ngôn Hành nói lý lẽ với cô xong cũng chẳng vui hơn được.

Cô gái ngốc này ngốc đến mức không có đối thủ, anh giận rồi cũng phải mủi lòng thương.

Chỉ trách ông trời chỉ lối cho cô đi vào tìm anh mà không chỉ đường quay lại, khiến anh muốn làm tên khốn nạn ăn xong phủi sạch cũng không thể.
“Khuynh Dao, em muốn ăn gì, tôi đưa em đi ăn bồi bổ.”
“Không cần đâu, tôi có mang theo bữa trưa.

Anh đưa tôi về công ty là được rồi!”
“Bữa trưa em mang theo gì? Lại là trứng phải không? Đừng tưởng tôi không biết, em đi làm 3 ngày, lần lượt trứng luộc, trứng chiên, trứng hấp.

Người khỏe mạnh ăn vào cũng thành người bệnh.

Tôi đưa em đi ăn nhà hàng, người mới mất sức phải bồi bổ cho nhiều vào.”
“Nhưng mà… chúng ta như vậy không thích hợp!”
“Có gì không thích hợp?”
Mặc cho Phong Ngôn Hành thuyết phục bao nhiêu, Cố Khuynh Dao vẫn có quyết định của riêng mình.
“Anh là sếp của tôi, tôi chỉ là nhân viên mới vào.

Người khác nhìn vào sẽ đánh giá tôi có tham vọng đi lên từ cửa sau, tôi không muốn bị đồng nghiệp đàm tiếu.”
Anh muốn tốt cho cô, thành ý này cô hiểu nhưng không thể nhận.

Anh nghe cô giải thích cũng không cưỡng ép thêm, âm thầm chọn một giải pháp chu toàn hơn, vừa giúp cô ăn đủ dinh dưỡng, vừa không sợ đồng nghiệp bàn tán.
Trưa hôm đó, nhân viên phòng giám đốc được Phong Ngôn Hành phát phúc lợi đặc biệt.

Bữa trưa của tất cả mọi người từ nay sẽ được đầu bếp của nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố chuẩn bị.

Mọi người không cần phải ngày ngày dậy sớm làm cơm mang đi, cũng không phải lo làm việc rồi ăn mì gói cho qua bữa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi