Đêm qua xảy ra không ít chuyện, bệnh cảm của Cố Khuynh Dao hình như do không được quan tâm đ ến nên tủi thân bỏ đi mất rồi.
Cũng nhờ vậy mà ăn cháo xong khỏe hơn hẳn, về nhà đánh một giấc tới sáng không cần báo thức.
“Chết rồi, hôm nay mình còn phải đi làm!”
Cố Khuynh Dao nhìn ông mặt trời lên cao ngoài cửa sổ, lại nhìn chiếc đồng hồ chỉ đúng mười một giờ trưa, tá hỏa tung chăn nhảy ra khỏi giường.
“Hu hu, cái tật ngủ quên trời đất này bao nhiêu năm vẫn chưa sửa được.
Giờ này mới ló mặt lên công ty thể nào cũng bị mắng, còn bị cắt luôn tiền thưởng chuyên cần tháng này cho coi.”
Cô đánh răng rửa mặt, chọn đại một bộ quần áo rồi với lấy chiếc túi xách mang đi.
Gấp lắm rồi, chải tóc hay trang điểm cũng phải đợi lên được xe buýt đã rồi tính.
Cố Khuynh Dao tập tễnh trên đôi giày cao gót chưa cài xong quai, mở cửa nhà.
Bất ngờ, bên ngoài cửa, trên tay nắm treo lủng lẳng một túi đồ ăn.
Định mặc kệ nhưng lại cảm thấy tò mò, cô mở túi ra xem thử, miệng lẩm bẩm:
“Ai lại treo đồ ăn trước cửa nhà mình thế nhỉ?”
Một phần sandwich với phần nhân đầy ắp, thì sơ qua thì thấy có thịt, tôm và trứng.
Còn có một hộp sữa trái cây đính theo tờ giấy nhắn: “Tặng em một ngày nghỉ phép có lương, hôm nay không cần đến công ty.
Ký tên: Phong Ngôn Hành.”
Gương mặt mộc mạc của Cố Khuynh Dao thoáng qua mấy tia phức tạp.
Lát sau, cô mang túi đồ ăn quay trở vào trong nhà, ngồi trên sô pha gửi cho Phong Ngôn Hành một tin nhắn.
“Sáng nay anh ghé qua nhà tôi?”
Phong Ngôn Hành rất nhanh đã phản hồi lại: “Ừm.
Muốn đón em đi làm.”
“Hình như chúng ta không tiện đường.
Sau này anh đừng làm những chuyện không cần thiết nữa.”
“Tôi cảm thấy, em đang muốn trốn tôi.
Không muốn nhìn mặt tôi đến vậy à?”
Câu hỏi của Phong Ngôn Hành khiến Cố Khuynh Dao khựng lại, lúng túng.
Rõ ràng là cô đang muốn tránh mặt anh thật.
Ai bảo anh cứ làm cho cô mất bình tĩnh, dùng những việc nhỏ nhất nhưng thiết thực nhất khiến cô rung động mấy lần.
Bởi vì anh là người đã có hôn thê, cô chẳng muốn tự mình trồng cây tương tư, tốt nhất là giữ khoảng cách với anh một chút.
Nhưng bây giờ gật đầu thừa nhận câu hỏi của anh hình như cũng không hay lắm.
Phải biết là, anh và cô vẫn chưa xác định mối quan hệ nào khác cấp trên và thư ký, không thể lấy lý do vì anh có hôn thê mà tránh mặt được.
Suy đi nghĩ lại, cách tốt nhất là… Không trả lời!
Bẵng đi một lúc, Cố Khuynh Dao ăn hết sandwich, uống hết sữa, no nê xong định dùng ngày nghỉ này ngủ một giấc nữa thì điện thoại reo lên.
Không phải là Phong Ngôn Hành, là một số điện thoại lạ.
Cô bắt máy:
“Xin hỏi ai vậy ạ?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói líu lo như chim hót, nghe giọng liền đoán được chủ nhân.
“Thư ký Cố, là em, Tống Thiên Kim đây.
Em đang ở bên dưới tiểu khu nhà chị.
Nghe nói hôm nay chị được nghỉ, cùng em đi chơi đi!”
Cố Khuynh Dao chòm đầu ra ngoài cửa sổ, phóng tầm mắt xuống khoảng sân trống trước tiểu khu, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe hơi cao cấp đang đỗ.
Tống Thiên Kim đứng ở một bên vẫy tay với cô.
“Chờ một lát nhé.
Chị xuống ngay!”
Không biết bằng cách nào Tống Thiên Kim có thể biết được chỗ ở và số điện thoại của cô nhưng nó đã có công tìm đến tận cửa thì cô cũng phải lịch sự nhận lời.
Lần này, Tống Thiên Kim không tự lái xe, họ có tài xế riêng đưa đón.
Sau khi lượn qua rất nhiều trung tâm mua sắm, dưới sự tư vấn của Cố Khuynh Dao, Tống Thiên Kim mua được rất nhiều quần áo có phong cách phụ nữ trưởng thành, được cho là hợp gu của Phong Ngôn Hành.
Đến tối, hai người họ đến chợ đêm, vào trong khu ẩm thực bình dân ăn uống.
Tống Thiên Kim phấn kích nói:
“Để cảm ơn cho công lao to lớn của chị, hôm nay em sẽ đãi chị ăn những món em thích nhất trần đời.
Cá với chị, chị ăn xong cũng sẽ ghiền y chang em!”
“Ăn gì cũng được mà, em không cần phải thiết đãi chị đặc biệt như vậy đâu.” Cố Khuynh Dao điềm đạm: “Có điều, có chuyện này chị luôn muốn hỏi em.”
“Chuyện gì ạ?”
“Làm sao em biết được địa chỉ và số điện thoại của chị thế? Chị nhớ là chưa từng nói với em.”
Tống Thiên Kim “À!” một tiếng, lém lỉnh đáp:
“Trưa nay em đến chỗ anh Ngôn Hành, là lấy được thông tin của chị từ chỗ anh ấy đó!”
Lấy thông tin của cô từ chỗ Phong Ngôn Hành? Phong Ngôn Hành từ khi nào lại muốn lấy cô làm thế thân đi chơi cùng Tống Thiên Kim vậy chứ?
Cố Khuynh Dao không tin nổi, hỏi lại Tống Thiên Kim một lần nữa:
“Phong Tổng thật sự đưa thông tin của chị cho em?”
“Làm gì có, anh ấy toàn là gọi bảo vệ lên lôi em ra ngoài thôi!”
Nó xua tay tỏ ý phủ định.
Sau đó ghé sát vào tai của Cố Khuynh Dao, nói nhỏ:
“Em thấy hồ sơ nhân viên anh ấy để trên bàn, nhân lúc không có ai chú ý em đã trộm đi đấy! Anh Ngôn Hành không chơi với em, em nói em muốn chơi với chị, anh ấy liền bảo chị bận nghỉ ngơi rồi, em đừng làm phiền.
Thư ký Cố, em đến tìm chị đi chơi, chị có thấy phiền không?”
“Không phiền.
Đi với em được truyền năng lượng tích cực, điều này khiến chị rất vui.”
Cố Khuynh Dao nói ra lời này là thật lòng.
Lâu lắm mới có một ngày nghỉ, cô cũng muốn ra ngoài đi chơi.
Trước đây bởi vì ở một mình nên lười ra ngoài, bây giờ có Tống Thiên Kim, có thể xem như là có thêm một người bạn đi chơi cùng.
“Yeah! Vậy sau này đi chơi em sẽ tìm thư ký Cố.
Từ nay chúng ta là bạn, nhé?”
“Được rồi, rất vui được kết bạn với em!”
Tống Thiên Kim trong sáng lạc quan, cả người lúc nào cũng tràn đầy năng lượng tích cực.
Có thể nói, đây là ưu điểm lớn nhất của nó, cũng là điểm nhấn khiến nó trở nên dễ mến trong mắt mọi người.
Cố Khuynh Dao thừa nhận, chính cô cũng đã có hảo cảm với Tống Thiên Kim.
Tống Thiên Kim kết được bạn mới, vui vẻ cười xòa, thích thú giơ ngón tay cái ra trước mặt cô:
“Thư ký Cố, chị là tốt nhất!” Rồi đột nhiên mặt nó xị xuống, dáng vẻ rất đáng thương.
“Chẳng như anh Ngôn Hành…”
Cố Khuynh Dao lần đầu tiên thấy nó buồn, quan tâm hỏi:
“Làm sao thế? Phong Tổng làm gì quá đáng với em à?”
“Hình như anh Ngôn Hành không thích em, anh ấy đối với em vừa lạnh nhạt vừa né tránh.
Đêm hôm qua ở bệnh viện, nhìn theo bóng lưng anh ấy dắt chị rời đi, cảm giác thân thiết của hai người em cũng muốn có.
Thư ký Cố, chị có thể dạy em cách lấy lòng anh Ngôn Hành được không? Không cần được như chị, chỉ cần anh Ngôn Hành không né tránh em nữa là em đủ vui rồi.”
Hóa ra, đoạn ký ức mà cô mê ngủ không hay biết chính là ở bệnh viện.
Tống Thiên Kim hai mắt chân thành nhìn cô, có dường như chỉ nghĩ cô và anh thân thiết đơn thuần, không nhìn ra gian tình che giấu.
Cố Khuynh Dao chột dạ không ít, cảm thấy bản thân vô tình đã khiến Tống Thiên Kim tổn thương.
“Thiên Kim, em và Phong Tổng môn đăng hộ đối, sớm muộn cũng sẽ về một nhà.
Chị giúp em cũng như giúp ông chủ của chị, miễn không ngoài khả năng, chị nhất định sẽ cố hết sức.”
Tống Thiên Kim sinh ra đã được định sẵn sẽ gả vào nhà hào môn.
Trừ đi tính tình trẻ con, hơi xốc nổi ra thì còn lại đều tốt.
Lúc này, bồi bàn bắt đầu đem các món ăn bày ra.
Tống Thiên Kim chớp mắt đã thay đổi hoàn toàn biểu cảm, hai mắt sáng ngời, bàn tay phấn khích liên tục vỗ vào nhau, reo lên:
“Oa, đồ ăn đến rồi, đồ ăn đến rồi! Mấy chuyện kia mình gác lại đã, chuyện chính hôm nay là ăn hết những món siêu phẩm này.
Thư ký Cố đừng có chỉ nhìn không ăn, phải ăn mạnh vào, đồ ngon không ăn sẽ hối hận cả đời đấy!”
Lần lượt là những món vịt quay, thịt xiên nướng, tôm cay, ốc nướng.
Chung quy đều là những món ăn đường phố nổi tiếng.
Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện.
“Không ngờ những món tuyệt nhất trần đời mà em nói lại là mấy món bình dân này!”
“Ăn ngon là được rồi.
Ăn nhiều như em mà đến nhà hàng thì bất tiện lắm.”
Dần dần, thức ăn được mang lên nhiều hơn, cũng bắt đầu xuất hiện những món khó đỡ, cao trào nhất là đậu hũ thối để cạnh sầu riêng.
Tổ hợp mùi hương này xộc vào mũi thật sự chỉ muốn ngất đi.
Cố Khuynh Dao không ăn tiếp được nữa, hai tay bịt chặt mũi nhìn Tống Thiên Kim vẫn đang ăn ngon lành.
“Thiên Kim, em không ngửi thấy mùi khó chịu gì sao?”
“Hả? Mùi gì ạ? Em chỉ nghe thấy mùi sầu riêng và đậu hũ thối rất thơm!”
Cố Khuynh Dao muốn lập tức bỏ chạy, nhưng như vậy bất lịch sự quá.
Cô cố gắng ngồi lại, tiếp nhận mùi hương khủng khiếp kia một cách từ từ, thầm nghĩ có thể ngửi quen rồi thì sẽ dễ chịu hơn.
Bỗng vang lên một tiếng “Ọe…”, Tống Thiên Kim kinh ngạc nhìn về phía Cố Khuynh Dao.
Cố Khuynh Dao chính là kiềm không được nữa, muốn nôn.
Cô từ bịt mũi chuyển sang bịt miệng, vội vàng chạy đi tìm nhà vệ sinh, bỏ lại Tống Thiên Kim ngồi nghệt mặt ra.
Nó không biết Cố Khuynh Dao bị làm sao, lo lắng rút điện thoại ra lên mạng tìm kiếm.
“Ngửi thấy mùi thức ăn thì buồn nôn là bị làm sao?”
Chưa đầy một giây sau, trang web tìm kiếm đã trả lại hàng loạt kết quả.
Những kết quả hiển thị top đầu chính là: dấu hiệu mang thai, mang thai những tuần đầu, ốm nghén, những điều mẹ bầu cần biết,...
Nó ngạc nhiên đến ngỡ ngàng, chợt nhớ lại lời Phong Ngôn Hành nói để cho Cố Khuynh Dao nghỉ ngơi, đừng làm phiền.
Như vậy, nguyên nhân Cố Khuynh Dao thật sự là…
Tống Thiên Kim không dám đoán bừa, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Phong Ngôn Hành hỏi rõ:
“Anh Ngôn Hành, thư ký Cố vừa mới ốm nghén trước mặt em.
Chị ấy có thai rồi sao?”