Ngày hôm sau, Phong Tử Tuyên bắt đầu nhúng tay vào vấn đề của chi nhánh Phong Thị.
Mục tiêu mà hắn nhắm đến chính là tìm một nhân viên mới có khả năng cứu vớt đội hình bất tình hiện tại.
May mắn là, hắn quen một người ở Thái Lan, quan hệ không tầm thường.
Người này tốt nghiệp tiến sĩ tại Anh, tính tình có chút kiêu ngạo.
Một năm nay vô công rồi nghề, chưa muốn làm cho bất kỳ công ty nào, cứ như vậy tận hưởng cuộc sống.
Phong Tử Tuyên thay đồ ra ngoài, ăn bận rất trịnh trọng.
Tống Thiên Kim đã hai ngày trốn trong phòng hắn chưa đi ra ngoài, buồn chán lắm rồi nên cũng không còn kiêng dè gì nữa mà đòi đi theo.
“Phong Tử Tuyên, chú đi đâu thế, cho em đi cùng với được không?”
Phong Tử Tuyên hơi nhướng mày, môi nhếch lên nhắc nhở nó:
“Cô ra ngoài sẽ bị Phong Ngôn Hành nhìn thấy đó.
Không sợ cậu ta hỏi tại sao xuất hiện ở đây nữa hay sao?”
Nó đương nhiên là sợ, nhưng mà ở trong phòng mãi sẽ chết vì ngột ngạt mất.
Tống Thiên Kim trưng ra bộ mặt mèo con tội nghiệp, tay nhỏ nắm lấy vạt áo của hắn, giọng rất khẩn khiết.
“Hai ngày em không nhìn thấy mặt trời rồi, nằm nhiều đến nỗi tưởng như lưng và giường hợp thể luôn, không ra ngoài hít thở khí trời sẽ không sống nỗi mất.
Chú, chân em là chân đi, không ở yên một chỗ được đâu.
Chú có thể giúp em trốn một lần, lần này giúp em ra ngoài giải khuây một chút cũng đâu khó khăn gì, đúng không?”
Nó nài nỉ mãi, Phong Tử Tuyên coi như là động lòng trắc ẩn, đồng ý cho nó ra ngoài cùng.
Hai người đến một nhà hàng cao cấp dùng bữa trưa, bàn và món ăn đều được đặt trước.
Tống Thiên Kim nhìn qua một lượt, toàn là những món bày lên cho sang chứ chẳng thể no bụng.
Bởi vì trên bàn có hai bộ dụng cụ ăn nằm đối diện nhau cho nên nó cũng thuận theo, ngồi vào vị trí đối diện Phong Tử Tuyên.
Mông còn chưa kịp đặt xuống, đã bị hắn lên tiếng ngăn cản.
“Chỗ đó không phải của cô.
Qua đây, ngồi bên cạnh tôi.”
Phong Tử Tuyên vừa lạnh lùng vừa nghiêm khắc, cảm thấy vừa rồi giống như quát nó vậy.
Tống Thiên Kim trề môi đứng dậy đổi chỗ, không vui nhưng phải ngoan ngoãn nghe lời.
Sau đó, Phong Tử Tuyên quay qua nói với phục vụ:
“Mang thêm cho tôi một bộ dụng cụ ăn nữa.”
Chỉ có hai người nhưng cần đến ba bộ dụng cụ ăn? Nó nhanh miệng hỏi:
“Chú có hẹn với ai sao?”
“Một người bạn.”
“Là nam hay nữ?”
“Cô quan tâm nhiều thế làm gì?”
Phong Tử Tuyên chau mày nhìn Tống Thiên Kim, Tống Thiên Kim cũng giật mình nhận ra vừa rồi mình tò mò hơi quá trớn, rụt rè giải thích:
“Em… chỉ là thuận miệng hỏi thôi.
Chú không muốn trả lời thì thôi vậy.”
Dù gì, bữa ăn này cũng là nó đi theo ăn ké, không nên nói gì nữa thì hơn.
Phong Tử Tuyên thấy nó im bặt cũng có chút không quen.
Con nhóc này thường này nói rất nhiều, cũng rất hiếu động, đôi lúc khiến hắn cảm thấy phiền nhưng cũng cảm thấy là một đặc điểm riêng thú vị.
Nói dễ hiểu thì là khiến cho cuộc sống của hắn có thêm chút màu sắc.
“Lát nữa cô cứ tập trung ăn, không cần để ý đến tôi.
Tôi và bạn bàn chuyện công việc.”
Hắn dặn nó, nó liền “Ò” một tiếng cho có lệ.
Lúc này, một người phụ nữ có gu ăn mặc rất giống Phong Tử Tuyên bước vào, vẻ đẹp nửa Á nửa u rất cuốn hút.
Tống Thiên Kim nhìn cô ta rồi nhìn Phong Tử Tuyên, trang phục giống như đồ đôi vậy.
Lẽ nào bạn mà hắn nói là bạn gái sao?
Người phụ nữ đến bàn, Phong Tử Tuyên đứng dậy kéo ghế cho cô ta ngồi xuống, cử chỉ quan tâm dịu dàng.
Cô ta mỉm cười nhã nhặn, đôi mắt sắc sảo gợi tình, khí chất vương giả đáng kinh ngạc.
Tống Thiên Kim thân cũng là trâm anh thế phiệt nhưng ngồi chung bàn với cô ta lại chẳng khác gì hầu gái.
Cô ta nhìn thấy Tống Thiên Kim, liền hỏi:
“Tuyên, cô bé này là…”
Phong Tử Tuyên đáp gọn:
“Em gái.
Cứ xem như nó không có mặt đi.”
Cái gì mà em gái, lại còn xem như không có mặt? Nó là người chứ đâu phải không khí, ăn chực được cho phép thì cũng cần được tôn trọng mà.
Tống Thiên Kim giận dỗi lườm hắn một cái, chu môi nói:
“Chị gái, em là em dâu tương lai, không phải em gái!”
“Được rồi, em dâu tương lai.
Chào em, chị là Vivian.”
Người phụ nữ tên Vivian vui vẻ giới thiệu, sau đó quay sang Phong Tử Tuyên bàn chuyện chính:
“Hôm nay anh hẹn em ra đây là muốn em giúp gì?”
“Về công ty của anh làm việc đi.
Chi nhánh Thái Lan của anh đang rất cần một người giỏi như em.”
Hắn thẳng thắn đề nghị.
Tiếc là nếu có thể mời được Vivian chỉ bằng một câu nói thì hắn đã không phải dụng tâm tạo ra cuộc gặp mặt này.
Vivian một tay cầm dao, một tay cầm nĩa, lấy một miếng thịt bỏ vào đĩa.
Cô ta vừa cắt thịt vừa từ tốn nói:
“Hiện tại em đang tận hưởng cuộc sống rất tốt, vẫn chưa muốn đi làm…”
“Coi như vì tình nghĩa của chúng ta, miễn cưỡng nhận lời cũng không được sao?”
“Em nhận lời dùng bữa cùng anh chính là vì tình nghĩa của chúng ta rồi.
Tử Tuyên, chúng ta chia tay đã lâu, tình nghĩa không còn nhiều đâu.”
Phong Tử Tuyên và Vivian quen nhau khi còn du học ở Anh, sau này vì tính cách cả hai quá độc lập, không ai cần dựa dẫm vào ai mà chia tay.
Đó đã là chuyện của sáu bảy năm về trước, nếu lần này Phong Tử Tuyên không cần đến cô ta thì chắc chắn cũng không liên hệ lại.
Nhưng mà cô ta cũng quên mất rằng, người hiểu cô ta nhất trên đời này chỉ có một, chính là Phong Tử Tuyên.
Hắn lấy từ trong trong túi ra một hộp trang sức nữ.
Vòng cổ, hoa tai, vòng tay và nhẫn đều được đính đá quý màu xanh ngọc lạ mắt.
Phong Tử Tuyên có thể tự tin 100% món quà này sẽ khiến Vivian đồng ý giúp hắn.
“Vivian, trang sức thiết kế của nghệ nhân Ấn Độ, chẳng phải em vẫn luôn muốn có hay sao?
Vivian không do dự mà nhận lấy món quà của hắn.
Cô ta muốn mua bộ trang sức này từ rất lâu rồi, nhưng mãi vẫn chưa mua được.
Vấn đề không phải vì tiền, nhà thiết kế đó chỉ bán trang sức cho thương nhân quen biết, cô không có cách nào đặt hàng, chỉ có thể mỗi ngày nhìn ngắm qua ảnh.
Cầm bộ trang sức trên tay, cô ta cảm động muốn rớt nước mắt:
“Tuyên, không ngờ anh vẫn còn nhớ sở thích của em!”
“Thành ý của anh bấy nhiêu đó đã đủ khiến em đổi ý chưa?”
Vivian đóng chiếc hộp lại, nhẹ nhàng cất vào trong túi xách của mình, thái độ nhiệt tình hẳn:
“Em nhận đồ của anh rồi, tất nhiên là phải giúp lại anh thôi.
Cảm ơn nhé Tuyên, công việc về nhà cứ trao đổi với em qua email.”
Như vậy, Phong Tử Tuyên đã thuận lợi giải quyết được vấn đề thiếu hụt nhân tài của công ty, chắc chắn nắm được 50% phần thắng.
Tiếp sau đây, phải xem bên phía Phong Ngôn Hành đã tiến triển đến đâu rồi hắn mới thực hiện kế hoạch tiếp.
…
Phong Ngôn Hành và Cố Khuynh Dao dựa theo địa chỉ in trên thẻ bạc, tìm đến nhà của cô gái tên Min.
Khi đến nơi, trong nhà chỉ có một bà cụ chống gậy ngồi đợi trước mái hiên.
“Bà ơi, cháu nhặt được tấm thẻ này của Min, đây là nhà Min đúng không ạ?”
Cố Khuynh Dao chìa tấm thẻ bạc ra trước mặt bà cụ.
Bà cụ vừa nhìn thấy đã cả kinh, hớt hãi tóm lấy người của cô và Phong Ngôn Hành lay mạnh, dáng vẻ rất kích động.
“Hai người gặp Min của tôi rồi sao? Cô cậu gặp Min của tôi ở đâu, nói cho tôi biết để tôi dẫn con bé về nhà.
Nói cho tôi biết đi, sao lại im lặng như vậy chứ?”
Cố Khuynh Dao cố gắng giữ bà lại, mong bà bình tĩnh:
“Bà ơi, chúng cháu chưa gặp Min.
Chúng cháu đến đây là muốn gặp cô ấy.”
Bà cụ ngẩng người một lúc, sau đó khổ sở đi vào trong nhà.
Bên trong phòng khách chỉ có một bộ bàn ghế gỗ cũ kỹ và một chiếc bàn thờ nhan đèn hiu quạnh.
Bà cụ lấy ra một cuốn album ảnh, chỉ vào người con gái với nụ cười hồn nhiên, vừa lau nước mắt vừa kể:
“Đây là Min.
Bố mẹ con bé mất sớm, hai bà cháu chỉ có thể chăm sóc nhau sống qua ngày.
Nhưng mà, Min của tôi không được khỏe...!Con bé có bệnh về thần kinh, rất thích trốn ra ngoài chơi, chỉ cần tôi không để mắt liền lạc mất.
Cách đây hai năm, vốn dĩ bệnh tình đang dần tốt lên thì đột nhiên chuyển biến xấu, càng ngày càng không khống chế được cảm xúc nữa.
Ba tháng trước, con bé vẫn là trốn đi chơi, nhưng từ đó đến nay không trở về nhà nữa.”
Cùng thời gian là hai năm trước,bệnh tình của Min đột nhiên xấu đi, Lyly bị sát hại man rợ.
Hai năm sau, Min đã mất tích lại có bằng chứng đã xuất hiện ở nơi Lyly từng chết.
Trên đời này thật sự có chuyện trùng hợp ly kỳ như vậy ư?
“Mọi người không đi tìm cô ấy sao?”
“Tìm chứ.
Người dân trong khu đều đi tìm con bé, tìm suốt một tuần liền không có tung tích.
Tôi đi lại không tiện, chỉ có thể hàng ngày ngồi trước mái hiên đợi Min quay trở về…”
Hóa ra Min là bệnh nhân tâm thần, vì vậy trên người mới phải đeo một chiếc thẻ bạc có khắc thông tin cá nhân.
Nhưng nếu thẻ bạc kia rơi ở resort thì cũng có nghĩa là Min đã từng đến.
Như vậy, oan hồn ma nữ ban đêm gào khóc bên trong resort bị người dân đồn thổi, rất có thể chính là Min.
Cố Khuynh Dao và Phong Ngôn Hành ôm theo những suy luận chưa chắc chắn đó quay trở lại resort Memories một lần nữa.
Phong Ngôn Hành đi loanh quanh phía trước căn phòng ở cuối hành lang, vô tình phát hiện thêm, trên một chiếc cột có hình vẽ.
“Cố Khuynh Dao, ở đây có một hình vẽ, nét vẽ rất giống dùng đá khắc lên.
Nhưng mà hình thù kỳ lạ quá, nhìn không ra cái gì.”
Cố Khuynh Dao hiếu kỳ lại gần, nhìn tới nhìn lui, nhìn ngang nhìn dọc, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy hình vẽ như vậy.
“Thoáng qua rất giống người que, nhưng sao bụng lại là hình tròn.
Lẽ nào là người tuyết?”
“Không đúng, người tuyết không có chân và phải có 3 hình tròn.
Đầu, thân trên và thân dưới.”
Phong Ngôn Hành nói đúng, hình này chỉ có đầu và thân trên có hình tròn, còn có hai tay hai chân, về logic hay tưởng tượng đều không giống người tuyết.
Vậy nó là cái gì?
“Người que bụng bầu hay là người que bụng bự? Hay là thứ gì khác?”
Lại tìm thấy một manh mối bí ẩn, Phong Ngôn Hành tin rằng bất kỳ sự tồn tại nào đều có một ý nghĩa nhất định.
Khi cái chết của cô gái tên Lyly vẫn còn là một dấu chấm hỏi lớn, họ phát hiện rất nhiều manh mối chỉ tới Min.
Liệu, sự xuất hiện của Min ở nơi này chỉ là sự trùng hợp, hay là còn có liên kết gì với vụ án của Lyly?
Câu trả lời cho tất cả những nghi vấn này đều quy về một mối, là Min.