TỔNG TÀI VAY TÔI MỘT TÌNH YÊU


Cố Khuynh Dao đi Thái Lan hơn một tuần, Tần Lam ở nhà không có ai bầu bạn, hôm nay gặp lại quyết chí đi chơi một bữa cho đã đời.

Nhưng mà bởi vì tan làm muộn, buổi tối con gái không nên lang thang ngoài đường quá lâu, cho nên cả hai về nhà Cố Khuynh Dao.
“Cố Khuynh Dao, tớ nhớ cậu chết mất!”
Tần Lam ôm lấy cánh tay Cố Khuynh Dao, dáng vẻ nũng nịu hệt như bé con không muốn xa mẹ vậy.

Cố Khuynh Dao phì cười, nhẹ nhàng dùng tay đẩy đầu cô nàng ra, nói:
“Nói cho cậu biết, nhà tớ nóng lắm đấy nhé.

Ban đêm không ngủ được thì đừng có trách!”
Nhà của Cố Khuynh Dao nhỏ như lỗ mũi, thật sự rất ngại để người khác lui tới.

Lần này nếu không phải Tần Lam năn nỉ hết lời, cô chắc chắn để cô ấy ở lại nhà mình qua đêm.
“Sợ gì chứ? Tớ cũng đâu có định ngủ.

Đêm nay là để hàn huyên tâm sự, tiện thể… nghe chuyện của cậu và tổng giám đốc Phong.”
Nói tới đây Tần Lam đột nhiên che miệng cười khúc khích:
“Hí hí.

Tớ nghe rồi đấy nhé.

Đồng nghiệp trong công ty ai cũng truyền tai nhau chuyện tổng giám đốc Phong dính phải bùa yêu rồi, mắt lúc nào cũng hướng về phía thư ký Cố, tình ý tràn đầy.”
Thực vậy, nhân viên nữ trong công ty cũng tinh mắt lắm, nhất cử nhất động của tổng giám đốc đều ở trong tầm mắt của họ.

Phong Ngôn Hành xưa nay xa lánh phụ nữ bao nhiêu, bây giờ lại gắn với Cố Khuynh Dao như hình với bóng, gian tình này dễ gì mà giấu diếm.
Mặt của Cố Khuynh Dao phút chốc đã đỏ như trái cà chua, vội vàng đánh trống lảng:
“Ây da trời nổi gió rồi cậu đừng nói linh tinh nữa, nhanh về nhà thôi!”
Cố Khuynh Dao nắm lấy tay Tần Lam, kéo cô nàng chạy đi.

Hai cô gái từ trạm xe buýt về đến đầu hẻm mất chừng năm phút, tình cờ gặp được bác chủ nhà đang đi đi lại lại trước hẻm nhà.
Bây giờ đã gần mười giờ tối, người đi đường không nhiều.

Bên dưới ánh đèn đường nơi góc phố đầu ngỏ, bác gái mặc độc một chiếc áo bông mỏng, thỉnh thoảng khom lưng đấm bóp đôi chân vì đứng lâu mà tê cứng.

Dáng vẻ mỏi mòn này… giống như đang chờ người vậy.
Cố Khuynh Dao không chút chần chừ, tiến đến đỡ lấy bác gái, hỏi:
“Bác gái, trời gió thế này sao bác lại đứng ở đây?”
Bác gái nhận ra Cố Khuynh Dao, đột nhiên ôm chầm lấy, giọng rất gấp gáp:
“Tạ ơn trời phật, cháu cuối cùng cũng về rồi.

Bác… bác chờ cháu về nên đứng đợi ở đây.”

“Có chuyện gì gấp lắm sao bác?”
“Phải.

Bác sợ cháu không biết, lên nhà rồi gặp chuyện nên phải chạy ra đây đợi cháu trở về.

Khuynh Dao… phòng… phòng của cháu có một đám đàn ông chạy đến đập phá tứ tung.

Bọn chúng đáng sợ lắm, hình xăm đầy mình.

Còn… còn mang theo đao kiếm gì đó nữa.”
Bác chủ nhà run lên bần bật, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi.

Bà ấy ở đây là vì lo cho Cố Khuynh Dao, dẫu không biết cớ sao lại có đám người hung hãn tìm đến nhưng bà ấy linh cảm được đây không phải chuyện tốt đẹp gì.
Cố Khuynh Dao và Tần Lam nhìn nhau, không nói lời nào nhưng đều hiểu ý.

Cố Khuynh Dao gỡ tay bác gái ra khỏi người mình sau đó cùng Tần Lam tức tốc chạy lên phòng.
Rốt cuộc đám người đó là ai, tại sao lại tìm đến chỗ của cô gây rối?
“Này, các anh là ai vậy hả?” Tần Lam không sợ hãi, hét lên.
Đám đàn ông đang đập cửa dừng tay lại, quay đầu nhìn Tần Lam.

Một tên nhếch mép cười ranh mãnh:
“Hách ca, người chúng ta cần tìm đã đến rồi kìa!”
Lúc này, từ giữa đám lưu manh mình xăm rồng phượng, một người đàn ông bước ra.

Gã ta đeo chiếc nhẫn vàng rất to, quần áo hay khí phách đều vượt trội hơn hẳn những người khác.

Gã nheo mắt nhìn Tần Lam một lượt, lấy trong túi ra một con dao, dùng mũi dao nâng cằm của cô nàng lên, sau đó hỏi:
“Cô là Cố Khuynh Dao?”
Dựa vào hành động này của gã, Tần Lam biết chắc là mình gặp phải xã hội đen chính hiệu rồi.

Trống ngực bắt đầu đập liên hồi, trong lòng rất sợ hãi nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra kiên cường, cố tình trừng mắt nhìn gã.
“Tôi hỏi anh là ai, anh trả lời tôi trước!”
Khẩu khí của Tần Lam quả thực không đùa được.

Trước mặt xã hội đen vẫn có thể cứng miệng.

Nhưng tiếc rằng người ở trước mặt lại là Hách Dịch Hoan, tên xã hội đen coi trời bằng vung, chưa từng kiên nhẫn và không bao giờ thích đấu võ mồm.
“Mẹ nó, đừng có dài dòng.

Dao của tao đang trên cổ mày đấy, trả lời câu hỏi của tao đi.

Mày là Cố Khuynh Dao có phải không?”

Hách Dịch Hoan dùng lực đè vào lưỡi dao bén, ngay lập tức đã khiến chiếc cổ của Tần Lam rướm máu.

Cố Khuynh Dao thấy tình thế nguy cấp, chạy đến xô Hách Dịch Hoan ra, dang tay đứng ở phía trước che chắn cho Tần Lam.
“Đừng động vào cô ấy.

Tôi là Cố Khuynh Dao, các anh rốt cuộc tìm tôi là vì cái gì?”
Hách Dịch Hoan nhướng mày, mắt sáng lên trước dung mạo xinh đẹp của Cố Khuynh Dao.

Hừ, hóa ra đây mới là Cố Khuynh Dao, người thật không khác với tưởng tượng của gã.
“Cố Khuynh Dao, tôi không thích dài dòng cho nên nói thẳng.

10 triệu đô tiền nợ của cô, đến hạn phải trả rồi đấy!”
10 triệu đô? 10 triệu đô gì chứ? Số nợ này lại từ đâu rơi xuống đầu của Cố Khuynh Dao vậy?
Thấy Cố Khuynh Dao sửng sốt xen lẫn kinh ngạc, Hách Dịch Hoan lấy giấy nợ ra cho cô xem.

Bên trên có tên của Cố Khuynh Dao, số nợ 10 triệu đô cùng với con dấu đỏ.
“Thế nào? Nợ lớn thế này mà cô quên sao?”
Cố Khuynh Dao không tin nổi.

Cô có thể khẳng định bản thân chưa từng gặp Hách Dịch Hoan trước đây, cũng chưa từng vay tiền bất kỳ nơi nào.

Nhưng tại sao tờ giấy nợ này lại viết tên của cô, còn có con dấu của cô nữa?
“Lừa đảo.

Nhất định anh là kẻ lừa đảo.

Tôi chưa từng vay tiền của anh!”
Cố Khuynh Dao hét lên, vươn tay định cướp lấy tờ giấy nợ nhưng không thành.
Hách Dịch Hoan rất nhanh đã thu giấy nợ về, gã như thế mà lại không đoán được ý đồ muốn hủy giấy nợ của cô hay sao? Ha, cô còn non lắm, vay tiền của gã mà muốn chạy thì đâu có được.
“Mẹ nó, cô định giở trò với tôi à? Trả tiền đây, không thì đừng trách!”
Gã nắm lấy tóc của Cố Khuynh Dao, cố tình kéo mạnh.

Cố Khuynh Dao càng giãy dụa thì càng đau đớn, chỉ có thể nhắm mắt gào lên:
“Anh đừng tưởng có thể lừa được tôi.

Tôi ngay cả tiền cũng không dám tiêu, hà cớ gì lại đi vay của anh tận 10 triệu đô.

10 triệu đô là con số nhỏ sao? Tôi có bấy nhiêu đó tiền thì sẽ ở cái nhà rách như thế này sao?”
Cố Khuynh Dao một mực nói rằng bị lừa nhưng tờ giấy nợ của Hách Dịch Hoan cũng không phải là đồ giả.


Sau một hồi, Hách Dịch Hoan tự nhiên nhớ ra điều gì đó, buông cô ra:
“Cô đúng là chưa từng đến chỗ tôi vay tiền nhưng giấy nợ của tôi là thật.

10 triệu đô này là bạn trai của cô thay mặt cô vay giúp.”
“Bạn trai của tôi… là ai chứ?”
Cố Khuynh Dao đã nghĩ đến một cái tên trong đầu, nhưng mà… không mong rằng Hách Dịch Hoan lại nói đúng cái tên đó.

Làm ơn, sẽ không phải là người đó đâu mà…
Hách Dịch Hoan đanh giọng, nói ra ba chữ:
“Trần Hoằng Thần!”
Cái tên này đúng là người trong tích tắc cô đã nghĩ đến.

Nhưng Trần Hoằng Thần mấy năm giới kinh doanh đá quý làm ăn rất phát triển, luôn luôn không thiếu tiền, tại sao lại phải mượn danh cô vay tiền của xã hội đen chứ?
Cố khuynh Dao cầu xin Hách Dịch Hoan, chuyện này cô không biết gì hết, cô phải đi hỏi Trần Hoằng Thần cho rõ.

Trong vòng ba ngày, nhất định sẽ chủ động cho gã một câu trả lời.

Hách Dịch Hoan thấy cô có vẻ không biết chuyện gì thật cho nên mới cho qua hôm nay, gã không quan tâm cô làm thế nào, chả cần tiền nợ trả đủ.
Đêm hôm đó, Cố Khuynh Dao cầm theo tờ giấy nợ đi tìm Trần Hoằng Thần.

Cô và Tần Lam ngồi taxi đi đến rất nhiều chỗ nhưng không gặp hắn, sau khi dò hỏi mới biết hắn đã mua một căn chung cư cao cấp và dọn đến đó sống cùng vợ con rồi.
Kính coong…
Kính coong…
Kính coong…
Trần Hoằng Thần hôm nay tổ chức đầy tháng cho con gái của hắn, con gái còn chưa ngủ say mà đã có người bấm chuông vang lên inh ỏi.

Hắn bực dọc đi ra mở cửa, chưa kịp nhìn xem người ta là ai đã quát:
“Bị điên à? Đêm hôm rồi còn nhấn chuông lắm thế?” Sau đó nhìn thấy Cố Khuynh Dao thì lập tức thay đổi sắc mặt, giọng cũng nhỏ hẳn đi: “Cô… đến đây làm gì?”
Cố Khuynh Dao lạnh lùng, đưa tờ giấy nợ ra trước mặt hắn, hỏi rất ngắn gọn:
“Chuyện này là sao hả?”
Trần Hoằng Thần đột nhiên sượng ngắt, không ngờ rằng Hách Dịch Hoan nhanh như vậy đã tìm đến Cố Khuynh Dao rồi.
Thấy Trần Hoằng Thần ậm ự không trả lời, bao nhiêu cảm xúc dồn nén trong lòng Cố Khuynh Dao đều trào ra.

Cô tóm lấy cổ áo của hắn, gần như hét lên:
“Trần Hoằng Thần, anh giải thích cho tôi ngay đi.

Chuyện này rốt cuộc là sao, tại sao lại dùng tên tôi để vay tận 10 triệu đô của xã hội đen chứ hả?”
“VÌ CÔ ĐÁNG BỊ NHƯ VẬY!”
Cô muốn dứt khoát thì hắn dứt khoát cho cô vừa lòng.

Mẹ nó, hắn cũng đếch muốn dây dưa với cô thêm một phút nào.

Ban đầu còn cảm thấy bản thân có lỗi với cô nên khó nói nhưng thái độ phát điên của cô khiến hắn quá sức ngán ngẫm rồi.
Chia tay cũng đã chia tay rồi, hắn cũng đã có được những thứ hắn muốn.

Cô muốn biết sự thật thì hắn cho cô biết sự thật.
“Hừ.


Ba tháng trước, cái đêm mà cô bị Phong Ngôn Hành hành hạ đến thân tàn ma dại, tôi chính là đi vay 10 triệu đô của xã hội đen để chuộc cô về đấy.

Tôi thật ra đâu có thiếu tiền nhưng dùng 10 triệu đô để đổi lấy cô thì thật không xứng.

Cố Khuynh Dao, cô tỏ ra bản thân cao quý trong sạch, còn không cho tôi chạm vào người cô.

Giờ thì đáng lắm, tôi để cô trả nợ cho cô tỉnh mộng, đừng có tưởng mình là lọ lem mà có hoàng tử đến cưới.”
Chát!
Tần Lam nhịn không nổi, xông đến giáng cho hắn một cái đấm đến méo cả mặt.
“Khốn kiếp.

Trần Hoằng Thần, anh có còn là con người nữa không vậy hả?”
Đáng lý ra hắn còn bị Tần Lam đấm thêm mấy cái nữa nhưng Cố Khuynh Dao đã ngăn lại.

Cô không muốn dây dưa với hắn nữa, chuyện giữa cô và hắn đến đây là xong rồi.
Món nợ 10 triệu đô này suy cho cùng cũng vì cô mà có, bây giờ giấy nợ viết tên cô, có con dấu của cô thì cô phải chịu.

Hách Dịch Hoan chung quy chỉ là người cho vay tiền, tiền đến hạn lấy lại đương nhiên hắn sẽ tìm cô mà đòi.

Không trách Hách Dịch Hoan, không trách Trần Hoằng Thần, chỉ trách trò đùa của số phận.
Cố Khuynh Dao ngồi bên vệ đường, không biểu lộ cảm xúc gì.

Thà rằng cô khóc, Tần Lam an ủi.

Đằng này cô im lặng như thế, Tần Lam càng sốt ruột hơn.
“Khuynh Dao, bây giờ phải làm gì tiếp theo đây.

Cậu không thể ngồi đây mãi được.”
Tần Lam và Cố Khuynh Dao từ nhỏ đã chơi với nhau, cùng nhau trưởng thành.

Tình cảm của hai người không khác chị em ruột thịt là mấy.

Thật lòng, Tần Lam rất muốn giúp đỡ bạn mình nhưng chuyện của Cố Khuynh Dao chỉ có tiền mới giải quyết được, Tần Lam không có nhiều tiền đến thế…
Bỗng, Cố Khuynh Dao nói:
“Tần Lam, anh trai của cậu làm ở hộp đêm đúng không? Đưa tớ đến đó đi!”
“Đến chỗ của anh Tần Uy á?”
Tần Lam trợn tròn mắt, Cố Khuynh Dao là đang đùa cô sao?
“Không được đâu Khuynh Dao, anh Tần Uy sẽ không cho chúng ta đến đó đâu.”
Cố Khuynh Dao biết chứ, hộp đêm không phải là nơi dành cho bọn họ.

Nhưng với tình hình hiện tại, đó là nơi cuối cùng mà cô có thể đến rồi.

Cô chỉ có 3 ngày, sau 3 ngày mà không có tiền thì chắc chắn khó có thể sống yên với Hách Dịch Hoan.
Cô hết cách rồi, chỉ có cách này mới giải quyết được vấn đề hiện tại.
“Tần Lam, coi như tớ cầu xin cậu.

Chỉ cần cậu dẫn đường thôi, mọi chuyện tớ sẽ gánh vác hết.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi