Phong Ngôn Hành rất trông đợi ở Cố Khuynh Dao.
Anh đã vì cô mà làm tới bước đường này, có thể xem là không còn gì để mất nữa, chỉ mong cô hiểu được tấm lòng của anh, cho anh một cơ hội đường đường chính chính ở bên cạnh cô.
Thế nhưng, Cố Khuynh Dao còn chưa kịp trả lời, một nhân viên bảo an đã vội vàng chạy tới:
“Phong Tổng, đại sảnh có người đến gây rối, anh xuống giải quyết giúp chúng tôi với.”
Mỗi ngày, người tới tòa nhà Phong Thị gây rối không ít, chuyện nhỏ chuyện to đều có.
Những trường hợp ngoan cố, nhân viên cấp dưới không thể giải quyết thì sẽ tới tay Phong Ngôn Hành.
Có điều…
“Anh đi tìm Phong Tử Tuyên đi.
Bây giờ anh ta mới là tổng giám đốc của Phong Thị, không phải tôi.”
Phong Ngôn Hành đáp nhạt, gương mặt lạnh tanh, hoàn toàn vô cảm với lời cầu cứu của nhân viên bảo an.
Anh như thế này chính là tuân theo nguyên tắc và làm việc theo đúng quyền hạn.
Kể từ ngày hôm nay, bất luận Phong Thị có xảy ra bất trắc gì, đều không phải là chuyện anh nên quan tâm đến.
Nhân viên bảo an không phải không biết chuyện anh từ chức, chỉ là tình huống hôm nay rất đặc biệt, không thể không cầu cứu Phong Ngôn Hành.
“Phong Tổng, người đó nói muốn gặp anh, nếu anh không xuống thì sẽ đập nát tòa nhà Phong Thị.”
“Muốn gặp tôi? Còn muốn đập nát tòa nhà Phong Thị? Rốt cuộc là người nào mà khẩu khí lớn vậy?”
“Tôi không biết.
Là một người đàn ông dẫn theo rất nhiều đàn em cầm gậy gộc đến đe dọa, đoán chừng là xã hội đen.”
Nghe đến đây, Phong Ngôn Hành đột nhiên nghĩ đến Hách Dịch Hoan.
Lúc ánh mắt lướt qua gò má của nhân viên bảo an lại thấy sưng đỏ một chỗ, hình như là bị đánh.
Lẽ nào Hách Dịch Hoan lại tìm đến anh đòi tiền nữa hay sao? Phong Ngôn Hành muốn ra đi trong bình yên cũng không thể.
Ở đại sảnh, người tác oai tác quái, làm càn làm quấy quả thực là Hách Dịch Hoan.
Mặc dù gã ta đã nhận được khoản tiền 8 triệu đô do trước đó bức ép Phong Ngôn Hành, nhưng không dễ gì gặp được một người có tiền lại rất chịu chi như thế, không tiếp tục bức ép thì uổng.
Hách Dịch Hoan lấy được tiền lần một, lần hai, lần thứ ba rồi sẽ có lần thứ bốn.
Gã nguyện cả đời làm một con đĩa, quyết tâm bám lấy Phong Ngôn Hành hút máu đến khi không thể hút được nữa mới thôi.
“Hách Dịch Hoan, đủ rồi đó!”
Hách Dịch Hoan đang vung cái gậy lên cao, định phang xuống người một nhân viên bảo vệ tại sảnh, may mà Phong Ngôn Hành kịp thời cản lại.
Hai đầu mày của Phong Ngôn Hành chau lại, mỗi một chữ thoát ra khỏi miệng đều lạnh đanh.
Có thể nói, đây là biểu hiện của sự bất bình nhưng không hề nóng giận.
“Ồ, tổng giám đốc Phong xuất hiện rồi đấy à? May thật đấy, không thì có người phải ăn đòn rồi.”
Mặc dù Phong Ngôn Hành không tức điên lên như kỳ vọng của Hách Dịch Hoan, khiến gã cảm thấy có chút hụt hẫng.
Song, quá trình đối với gã không quan trọng, quan trọng là kết thúc sẽ có được một món tiền lớn, như thế là gã đủ hả hê rồi.
Phong Ngôn Hành hỏi gã:
“Tiền anh muốn tôi cũng đã cho anh rồi, anh gây sự là còn muốn gì nữa?”
Hách Dịch Hoan đưa tay vuốt cằm, khóe môi nhếch lên đầy bỉ ổi.
Nếu Phong Ngôn Hành đã thẳng thắn hỏi, gã cũng không ngại mà nói trắng ra.
“Cả thành phố này đều là địa bàn của anh em tôi.
Lần trước là công trình phía Bắc, lần này là tòa nhà Phong Thị, tôi đến để thu tiền bảo kê.
Tổng giám đốc Phong muốn đóng bằng tiền mặt hay là chuyển khoản ngân hàng?”
Haha, Hách Dịch Hoan cười thầm trong bụng, hôm nay gã lại kiếm được một mánh lớn nữa rồi.
Trong vòng mấy ngày, một mình Phong Ngôn Hành đã dâng cho gã số tiền một đời người chưa chắc có được.
Nhưng mà tiền trên thế giới này là vô hạn, tiêu xài không bao giờ là đủ, cho nên gã mới vì miếng ăn mà sẵn sàng làm tên vô lại.
Đột nhiên, Phong Ngôn Hành cũng phá lên cười.
Chính xác là Phong Ngôn Hành cười ha hả vào trong mặt của Hách Dịch Hoan làm cho gã hoang mang cực độ.
“Khốn kiếp, anh cười cái gì đấy?”
Gã gào lên, mất bình tĩnh trước sự ngông nghênh của Phong Ngôn Hành.
Bị làm tiền là việc rất vui sao? Bị làm tiền buồn cười lắm à? Tại sao, Phong Ngôn Hành không hề tức giận mà lại vui vẻ như thế? Người nổi điên lúc này không phải là anh mà lại là gã?
Phong Ngôn Hành đến trước mặt Hách Dịch Hoan, nghiêng đầu, kề môi sát vào tai gã, giọng điệu vừa nghiêm túc lại vừa giễu cợt:
“Hình như anh chưa biết… tôi bây giờ không còn là tổng giám đốc của Phong Thị nữa rồi.”
“Lời này là có ý gì?”
“Chính là, kể từ hôm nay, tôi và Phong Thị không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.
Anh muốn làm tiền hay là muốn sang bằng Phong Thị, đều không liên quan đến tôi.”
Nói rồi, Phong Ngôn Hành cất bước quay đi.
Hách Dịch Hoan đứng lặng người, không làm được gì.
Không, không thể như vậy được.
Phong Ngôn Hành là chìa khóa mở ra kho báu của gã, gã không cam tâm, không cho phép Phong Ngôn Hành rờ đi dễ dàng.
Nếu đã không thể cưỡng ép lấy tiền, vậy thì… vậy thì gã sẽ cướp!
Nghĩ là làm, Hách Dịch Hoan phen này chơi liều, cầm con dao bấm giấu trong túi áo lao về phía Phong Ngôn Hành.
“Phong Ngôn Hành, cẩn thận!”
Cố Khuynh Dao từ xa hét lên.
Đám đông ngay lập tức trở nên hỗn loạn.
Phong Ngôn Hành bị tấn công từ phía sau, không kịp phòng bị.
Hách Dịch Hoan một tay kẹp cổ anh, một tay dí mũi dao vào.
Chỉ cần một cử động phản kháng nhỏ, mũi dao sắc nhọn đó sẽ đâm vào cổ, nếu xui xẻo bị cắt đứt động mạch, Phong Ngôn Hành coi như là tiêu đời.
“Phong Ngôn Hành, mày nói không liên quan thì không liên quan sao? Tao nói cho mày biết, hôm nay không lấy được tiền, tao nhất định không để mày đi.”
Lần này, Cố Khuynh Dao cũng tham gia vào.
Có thể hành động của cô không giúp được nhiều, nhưng ít nhất là tốt hơn trơ mắt đứng nhìn Phong Ngôn Hành rơi vào nguy hiểm.
“Hách Dịch Hoan, anh đừng manh động.
Phong Ngôn Hành là huyết mạch của Phong gia, nếu anh ấy có mệnh hệ nào, Phong gia sẽ không để anh sống yên đâu.”
Quả thực thân phận của Phong Ngôn Hành cho dù không còn là người của Phong Thị thì cũng không nên động vào.
Tiếc là, Cố Khuynh Dao chọn lý do này để uy hiếp Hách Dịch Hoan, hoàn toàn không hiệu quả, lại còn phản tác dụng.
“Cố Khuynh Dao, cô nghĩ tôi sợ Phong gia sao? Vậy thì còn chưa chắc… ai mới là người sợ ai.
Tụi mày gom hết tiền đến đây cho tao, tụi mày không đưa thì tao giết nó.”
Ngay cả Phong Ngôn Hành ở trong tay gã còn không dám chống đối, những nhân viên ở hiện trường làm sao dám không nghe lời.
Bọn họ chạy đi lấy tiền, nhất cử nhất động đều có sự theo sát của mấy tên xã hội đen đàn em.
Không ai có thể thừa cơ bỏ trốn hay giở trò.
Tiền gom đến bỏ chung một chỗ, đủ mọi mệnh giá.
Hách Dịch Hoan chưa bảo dừng lại thì không ai dám ngừng lại, tiếp tục điên cuồng đi lấy tiền cống nạp cho gã.
Cho đến khi ngoài cửa lớn có một đoàn người mặc vest đen, đeo kính đen, bước từ xe hơi xuống, sự việc bên trong mới dừng lại.
“Mẹ kiếp, thằng nào mà lớn gan thế?”
Hách Dịch Hoan hắng giọng, cái tên bước vào đầu tiên vừa nhìn đã khiến gã không vừa mắt.
Hiện trường hỗn loạn như thế này, vậy mà hắn ngang nhiên đi vào như chưa có chuyện gì xảy ra.
Bè lũ đàn em cũng Hách Dịch Hoan phát giác được kẻ địch, hống hách xông tới muốn cho đoàn người vest đen một trận.
Nhưng, ngay từ phục trang của bọn họ đã thể hiện đẳng cấp một cách rõ ràng.
Chỉ trong chớp mắt, những tên xã hội đẹp tép riu đã bị bẻ tay, gông cổ, nằm bẹp xuống đất không ngóc đầu dậy nổi.
Rốt cuộc, đoàn người này là ai mà lợi hại như vậy?
Hách Dịch Hoan mặt mày tái xanh, vừa định lợi dụng Phong Ngôn Hành, lôi anh đi làm tấm chắn để gã thoát thân thì đầu đột ngột va phải một khối sắt lạnh.
Người đàn ông đi đầu tiên kia, không biết từ khi nào đã vòng ra phía sau lưng của Hách Dịch Hoan, kê súng vào đầu gã.
“Định chạy à?”
Người đàn ông tháo mắt kính xuống, để lộ gương mặt góc cạnh rám nắng.
Cố Khuynh Dao lập tức nhận ra:
“Cố Khuynh Hà, anh cuối cùng cũng về rồi!”
Cố Khuynh Dao vui đến mức chảy cả nước mắt.
Cứ ngỡ Cố Khuynh Hà sẽ không quay lại, không ngờ anh trai của cô lại xuất hiện vào phút cuối cùng, trở thành cứu cánh tuyệt vời nhất giải quyết mớ rắc rối hỗn độn này.
Rắc rối bắt đầu bằng Cố Khuynh Hà, kết thúc cũng bằng Cố Khuynh Hà.
Hách Dịch Hoan lộng hành một trời, đối mặt với họng súng cũng phải sợ hãi.
Gã toát mồ hôi hột, giọng run run:
“Mày… mày là ai? Không liên can thì mau tránh ra.
Nếu không… nếu không tao sẽ giết Phong Ngôn Hành.”
“Mày thử ra tay xem.
Tao rất muốn biết, dao của mày nhanh hơn hay là súng của tao nhanh hơn.
Phong Ngôn Hành chết trước hay là mày chết trước.”
Cố Khuynh Hà vừa nói vừa lên đạn, tư thế sẵn sàng bắn chết Hách Dịch Hoan bất cứ lúc nào.
Lời nói của hắn chắc nịch, không hề đùa giỡn, càng khiến ý chí ngôn cuồng của Hách Dịch Hoan lung lay.
“Thả Phong Ngôn Hành ra, tao sẽ cho mày toàn mạng cút khỏi đây!”
Lúc đó, cho dù Cố Khuynh Hà nói đùa thì Hách Dịch Hoan cũng sẽ thả người.
Gã cắm đầu chạy, không dám ngoảnh lại phía sau, cũng mặc kệ đàn em vẫn còn nằm đo đất ở đó.
Lần này gã chơi lớn rồi, xui xẻo lại gặp phải Cố Khuynh Hà.
Người trong tay có súng, đối đầu với xã hội đen mà không nao núng, toàn thân đều toát lên cảm giác chết chóc.
Cố Khuynh Hà chắc chắn là phe ác, còn là ác một cách không tầm thường..