TỔNG TÀI VAY TÔI MỘT TÌNH YÊU


Phong Ngôn Hành chẳng có lý do nào để từ chối đề nghị ngủ cùng Cố Khuynh Dao.

Nghĩ trong sáng thì đây là cơ hội để cả hai gần gũi nhau hơn.

Nghĩ đen tối một chút lại là mỡ dâng miệng mèo, thách thức sự chịu đựng của trai thẳng.
Anh và cô nằm trên giường, chăn đắp kín thân, e dè không ai dám manh động chạm vào ai trước.

Cố Khuynh Dao mắt sáng như sao, hết nhìn trần nhà rồi lại trở mình.

Sự chuyển động của cô trên chiếc giường vốn thuộc về riêng anh làm Phong Ngôn Hành không thể yên giấc.

Rõ ràng, người khó ngủ là cô nhưng anh cũng không tài nào chợp mắt nỗi.
“Khuynh Dao, anh không ngủ được.”
Âm thanh trầm trầm, ấm ấm vang lên giữa không gian tĩnh lặng.

Phong Ngôn Hành sắp chạm đến cực hạn của sự kiềm chế rồi, nội tiết tố nam tính không ngừng chiếm lấy anh.

Anh thấy mặt mình nóng, tim đập nhanh, bụng dạ bồn chồn muốn chạm vào cô, trong đầu toàn là những suy nghĩ liên quan đến chuyện “đó”.
Nhưng mà… Phong Ngôn Hành không dám nói ra.
Cố Khuynh Dao nghe được tiếng nói của anh, tự nhiên thở phào một cái, nhẹ nhõm.
“Thật ra, em không định để anh ngủ.”
Hai mắt cô đối diện hai mắt anh, tường tận nhìn ra sự chuyển biến tâm lý trong đôi mắt ấy.

Thoạt đầu chỉ là ngạc nhiên bình thường, về sau kết hợp với hai đầu mày kiếm nhăn nhăn lại, hiện lên những tia phức tạp.

Phong Ngôn Hành không hiểu…
“Em là có ý gì?”
Cố Khuynh Dao nghiêm túc như thế, mạnh dạng như thế, chỉ là vì cô đã suy nghĩ cả đêm rồi.

Cô biết khi ngủ cùng với Phong Ngôn Hành sẽ xảy ra chuyện gì chứ, cô bởi vì điều đó nên mới chủ động tìm đến anh.
Lại là chất giọng truyền cảm, ngọt ngào khiến lòng người ngây dại, rất khẽ, rất êm, vang lên đầy từ tính.
“Ngôn Hành, mẹ nói muốn có cháu bồng, chúng ta cũng hiếu thuận nghe theo đi.”
Cố Khuynh Dao không biết vô tình hay cố ý, phả vào tai anh một làn hơi ấm nóng và thơm ngát.

Giây phút đó, cô không biết, chỉ có Phong Ngôn Hành biết, nơi nào đó của anh đang lặng lẽ biến đổi.
“Em chắc chưa? Lời đã nói ra rồi không thể rút lại, không thể hối hận đâu.”
“Em không hối hận…”
Cố Khuynh Dao gần như nín thở, lần đầu tiên can đảm nói ra những câu từ táo bạo.


Cô hiện tại rất tỉnh táo, tâm lý đã sẵn sàng để bước vào một trận chiến mang tính bước ngoặt.
Đầu của Phong Ngôn Hành từ từ dịch đến sát đầu cô, cứ như vậy, anh tình em nguyện mà hôn môi.

Cố Khuynh Dao hôm nay rất hưởng thụ, có lẽ đã quen với hương vị mị hoặc nhưng chan chứa ngọt ngào, môi của cô hé mở, thuận theo cử động của anh, để anh xông vào trêu chọc.
Phong Ngôn Hành đưa tay qua ôm lấy thân hình thiếu nữ có mảnh mai, có đầy đặn, kéo đến kề mình.

Không còn khoảng cách, họ chỉ cách nhau một lớp quần áo rất mỏng, cảm nhận cái nóng của da thịt đối phương.
Song, bờ môi lạnh của Phong Ngôn Hành khiến Cố Khuynh Dao không lường được mà giật mình nhẹ, cổ rụt lại tạo thành dáng vẻ nhỏ bé đáng yêu.
“Ưm…”
Phong Ngôn Hành say mê không để ý, hôn cô nhưng lại sắp hút hết dưỡng khí của cô rồi.

Cô gì tay lên ngực anh, dùng lực muốn đẩy ra.

Nếu còn hôn tiếp, chắc cô sẽ chết ngạt mất.
“Khuynh Dao không muốn hôn nữa sao?”
Người đàn ông này, đang lúc nhạy cảm lại hỏi thẳng thừng như thế.

Cố Khuynh Dao bị anh làm cho xấu hổ quá, chui vào trong bờ ngực săn chắc của anh trốn tạm, sau khi th ở dốc mấy hơi liền mới nói nhỏ nhỏ.
“Nhẹ… nhẹ nhàng một chút có được không?”
Phong Ngôn Hành dần tỉnh táo lại, nếu cô muốn nhẹ nhàng thì anh sẽ nhẹ nhàng.

Bất kể cô có yêu cầu gì anh đều bằng lòng chiều theo ý cô.

Duy nhất, đôi môi thơm mềm này anh bắt buộc phải hôn tiếp, hôn đến khi nào sưng lên mới thôi.
Anh một tay nâng cằm, một tay đỡ lấy gáy cô.

Lưỡi của anh vờn qua vờn lại trên đôi môi nóng bỏng tạo thành một màn trơn ướt, đủ rồi lại áp xuống một nụ hôn.

Cố Khuynh Dao phải công nhận rằng hành động này không được sạch sẽ, nhưng trên cương vị là một người hưởng thụ, cô lại rất thích.
Hành động đó tiếp diễn trên vành tai cô.

Một luồng điện từ chân xông thẳng lên não, toàn thân Cố Khuynh Dao như mềm nhũn ra.

Không thể diễn tả, không thể phân biệt.

Nhột đấy, nhưng có thế mới khiến nội tiết tố nữ tính trong cô bùng nổ.
Cuối cùng, đôi môi của Phong Ngôn Hành cũng dừng lại.

Nhưng tất nhiên đây không phải là kết thúc của đêm nay.


Phong Ngon Hành sẽ dày vò cô bằng một cách khác.
Sau những tháng ngày ăn chay, đã đến lúc mãnh nam được ăn thịt.

Phong Ngôn Hành chuyển mình, ngồi lên trên Cố Khuynh Dao.

Kéo từ dưới lên trên một phát đã tuột phăng bộ váy ngủ ra khỏi người cô.

Cô đúng là tìm đến anh có tính toán trước, hợp tác đến mức không hề mặc áo bra.
“Bảo bối, em hư quá!”
Hai cái bánh b@o trắng nõn, bên trên điểm thêm hoa anh đào hồng tươi, vừa nhìn đã muốn cắn ngay một miếng.

Anh không do dự vùi đầu vào ngực cô, hít lấy hít để.

Lần thứ hai, vẫn giống hệt như lần thứ nhất, hương thơm khiến cho con tim rụng rời.
Phong Ngôn Hành ngậm lấy nụ hoa trên đỉnh đồi, hận không thể nuốt chửng.

Lại một trận càn quét bằng môi và lưỡi kéo đến, Cố Khuynh Dao như tê như lại, cong người lên phát ra những tiếng gợi tình.

Động tác có mạnh bạo nhưng không quên nhẹ nhàng, diễn ra đan xen nhau đưa cô đi từ kh0ái cảm này đến kh0ái cảm khác.
Cố Khuynh Dao đê mê một hồi, bị anh cởi mất qu@n lót lúc nào không hay.

May mà đèn ngủ trong phòng để ánh lên một màu vàng rất nhẹ, không dễ nhìn rõ nơi riêng tư của cô.
Bàn tay của anh tự do vuốt v e khắp cơ thể mềm mại rồi chen vào vị trí giữa hai ch@n cô.

Lúc này, một tay khác của anh đang bận chống đỡ, không để thân hình to lớn đè bẹp tấm thân cô.
Ngón tay của anh không đi vào trong, chỉ đặt trên hạt ngọc, thuần thục xoay tròn.
“Ngôn Hành…  A…”
Cố Khuynh Dao bất giác ôm chặt lấy anh.

Đây là loại cảm giác gì, tại sao lại xa lạ đến thế, hoàn toàn không biết gọi tên.
Phong Ngôn Hành không nói tiếng nào, hôn môi một cái trấn an cô.

Không gấp, anh từ từ cho cô biết như thế nào gọi là thoải mái tột đỉnh.
Nhưng cách thức va chạm bằng tay này không nằm trong kế hoạch của cô, thứ cô muốn… là cái khác.
“Ngôn Hành, tay anh không làm em có em bé được.”
Cô biết anh còn rất nhiều nhẫn nại với cơ thể của cô, muốn ăn sạch sẽ từng chút một.

Tiếc là ở giữa chân cô cũng đã ướt át rồi, không muốn anh trêu ghẹo thêm nữa.


Phong Ngôn Hành nhìn cô, vén mấy sợi tóc rối qua tai cho cô, nói:
“Cởi cho anh đi.”
Bốn chữ này nghe vào liền hiểu, Phong Ngôn Hành đồng ý xuất binh đánh trận rồi.

Cố Khuynh Dao hăng hái ngồi dậy, cô muốn có em bé mà, chiều theo ý anh cũng là chiều theo ý cô.
Ngón tay cô lần mò trong ánh sáng mờ ảo, tìm cúc áo để cởi cho anh.

Lúc cởi chiếc cuối cùng lại vô ý chạm đúng một chỗ rất cộm.

Ây da, vừa rồi… là chạm trúng người anh em của anh?
Phù phù, Cố Khuynh Dao tự nhiên thấy cả người nóng ran.

bàn tay cô chỉ trượt qua chỗ đó rất nhanh, nhưng đầu óc đủ minh mẫn để nhận thích rằng kích cỡ không phải dạng vừa.
“Sao vậy? Em sợ rồi à?”
Đang lúc cô do dự không dám chạm vào lần nữa, Phong Ngôn Hành lên tiếng.
Cố Khuynh Dao cắn chặt môi, hay là nhắm mắt làm liều một phen.

Cô nắm lấy đai thun kéo nhanh xuống.

Vật n@m tính của anh tức thì được giải phóng, lộ diện trước mặt nữ chủ.
Phong Ngôn Hành đến lúc này vẫn không nóng vội.

Từ tốn kéo tay nhỏ bé của cô qua, sờ tới d*c vọng nam tính của mình.
“Muốn nó phục vụ em, phải để nó biết được em yêu thương nó như thế nào.”
Anh từng bước một dạy cô cách trêu đùa thân thể của anh.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ đột nhiên lùa vào một đợt gió, khiến một màn tình sắc trước mắt càng thêm ph óng đãng.
Cố Khuynh Dao không dám nhìn chỗ k1n phái nam kia, nguyên cái khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đỏ ửng.

Nghe theo chỉ thị của anh, ngoan ngoãn cầm lấy rồi di chuyển ngón tay từ điểm đầu cho đến tận cùng gốc rễ.
Không xong rồi.

Thao tác vụng về của cô vậy mà khiến anh suýt không nhịn được.
Phong Ngôn Hành nằm đè lên người cô, trên làn da nhẵn mịn xuống mãnh liệt hôn xuống.

Nụ hôn ẩm ướt, đem cổ trắng như tuyết ghi lên một vết đỏ hồng biểu hiện cho tình yêu.
Cố Khuynh Dao không ngừng run rẩy, giống như vật nhỏ bị bắt nạt, nức nở trong lòng anh.
“Ngôn Hành… Ngôn Hành…”
Cô càng gọi tên anh, càng cảm thấy cánh tay rắn chắc càng thêm siết chặt.

Giọng anh khàn đi, cổ họng như thế khí, khó nhọc giải bày.
“Khuynh Dao, em có biết… lúc em dịu dàng gọi tên anh, anh có bao nhiêu rung động.”
Anh không ngẫu nhiên mà muốn cô gọi anh bằng “Ngôn Hành”, trải qua bao nhiêu chuyện, bên nhau suốt chừng ấy thời gian, Phong Ngôn Hành nhận ra bản thân có rất nhiều khao khát muốn được toại nguyện.

Anh vô cùng đau lòng khi nước mắt cô rơi, vô cùng xót xa khi thấy cô sống khổ, cũng trong những ngày ấy mà nhận ra bản thân hạnh phúc thế nào khi cô gọi tên anh.


Mặc dù có đôi lần là anh bắt ép, nhưng bấy nhiêu thôi đã đủ làm anh vui.
Chợt, Phong Ngôn Hành vươn người, bế cô mang đến bệ cửa sổ rồi đặt ngồi xuống.
“Ngôn Hành, anh làm gì vậy?”
Bởi vì cửa sổ không hề đó, trên cao trăng sáng chiếu rọi.

Cả cơ thể không mảnh vải che đậy khoe ra trước gió, từng đường nét quyến rũ đều được thu hết vào mắt anh.
“Em xinh đẹp như vậy, không thể ngắm nhìn thì rất lãng phí.”
Đem cô ôm trong ngực, đưa tay phủ trọn hai quả ngực trắng mềm mại của cô, tùy ý vuốt v e, đồng thời xâm nhập vào miệng cô lần nữa, dùng sức hút lấy mùi đinh hương thơm nồng.
“Nhưng chỗ này nguy hiểm quá!”
Cô đang ngồi trên bệ cửa sổ tầng ba, có vẻ là rất thơ mộng đấy nhưng loay hoay ngã ngửa là mất mạng như chơi.
“Nếu em ôm chặt anh, sẽ không thể xảy ra chuyện nguy hiểm được.”
Phong Ngôn Hành nói rồi dùng tay mở đùi cô ra, đẩy sang hai bên để người anh em tiến vào bên trong thủy huyệt ấm nóng.
“A!”
Cố Khuynh Dao  hét lên một tiếng, toàn thân run rẩy giống như điện giật , hai chân theo bản năng kẹp chặt.

Ai mà ngờ được vừa tiến quân đã bắt đầu đánh trận.

Nơi riêng tư nhỏ bé của cô còn chưa kịp thích nghi với sự tồn tại của vật n@m tính đã bị một trận luận động làm cho đứng ngồi không yên.
“Lúc cần nhanh chóng thì anh chậm rãi, lúc cần chậm rãi thì anh đẩy nhanh.

Phong Ngôn Hành, anh là đang tính sổ với em sao?”
Cô với anh bởi vì phát sinh quan hệ nên mới dây dưa.

Mấy tháng trời anh nghiêm túc theo đuổi lại nhận về sự từ chối của cô.

Nhất định anh ghi hận lâu rồi, nhân cơ hội này bắt cô trả giá.
Cố Khuynh Dao liên tiếp thở gấp, hai tay quấn quanh cổ anh, ôm chặt lấy.

Từng đợt lùi về rồi c ắm vào thật sâu của anh khiến cô gần như điên đảo.
“Đau… Đau quá…”
Hạ th@n khó chịu vô cùng, Cố Khuynh Dao mặt mày tái nhợt đi, tóc tai rũ xuống, trán đẫm mồ hôi.

Bên trong người cô, thành vách nơi đó căng cứng như sắp vỡ ra.

Có lẽ cô nên hối hận, bằng không con vật khổng lồ của anh sẽ hành hạ cô đến ngất mất.
Phong Ngôn Hành căn bản không có ý định dừng dại, tất cả ý chí và sức lực đều tập trung vào việc khiến kh0ái cảm của cô và anh chạm đến đỉnh điểm.
“Khuynh Dao, chịu đựng một chút.

Có em bé không phải là chuyện dễ dàng.”
Lời này có được tính là đang an ủi cô không? Giọng điệu mùi mẫn nhưng sao cô lại thấy chua chát thế?
Cố Khuynh Dao không còn hơi sức mà kêu ca với ai, căng mình chịu đựng tiết tấu không thể đuổi kịp của Phong Ngôn Hành.
Đến khi những tinh chất mà cô muốn được Phong Ngôn Hành giải phóng bên trong cô, Cố Khuynh Dao trút ra một hơi nặng nhọc.

Người cô dựa hẳn vào anh, lưng không thể thẳng, chân không thể đi, không được anh bồng bế thì đêm nay chẳng thể về giường..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi